OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật Phục Sinh Chúa Nhật Chúa Nhật Phục Sinh Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi chết. Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Si-mon Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.” Ông Phê-rô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Si-mon Phê-rô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. Thật vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi chết. Suy niệm: TÌNH YÊU MẠNH HƠN TỘI LỖI; SỰ SỐNG MẠNH HƠN CÁI CHẾT Tôi bắt đầu bài chia sẻ hôm nay bằng câu chuyện từ bộ phim mang tựa đề;“Thế giới trong tăm tối.” Câu chuyện kể về một nhà khảo cổ nổi tiếng đã tìm ra xác Đức Giê su trong một ngôi mộ ở Giêrusalem. Và rồi ông ta tổ chức một cuộc họp báo và công bố với mọi người rằng ông ta đã tìm thấy xác ông Giêsu; điều này có nghĩa là sự phục sinh của ông Giêsu chỉ là trò lừa bịp từ bấy lâu nay. Ông ta trưng ra một xác chết đã khô cứng, tuy nhiên, người ta vẫn có thể nhận ra đây là xác chết với đôi tay và đôi chân có vết đinh đâm thâu, cạnh sườn bị đâm thủng, và tất cả cho thấy thân xác này đã nhuốm máu thông qua các dấu chứng trên một chiếc khăn liệm. Cuốn phim trình chiếu cảnh người ta im lặng chăm chú lắng nghe bài thuyết trình của nhà khảo cổ. Bổng nhiên một người phụ nữ la lên: “Đây là sự thật hiễn nhiên. Ông ta đã bị đóng đinh, chết và mai táng,” và nhà khảo cố tiếp lời, “Đúng, đúng thế, bị đóng đinh, chết và mai táng. Thế nên chẳng có sự phục sinh nào, bởi vì thân xác của ông ta đang còn ở đây.” Sau đó, cuốn phim diễn tả hậu quả của việc tìm được xác của Đức Giêsu: Không một ai mừng Lễ Phục Sinh nữa. Một linh mục tắt đèn Nhà Tạm, mang Thánh Thể đi khỏi và đóng cửa nhà thờ. Chuông nhà thờ không còn vang lên nữa. Các nữ đan sĩ cởi bỏ khăn trùm đầu. Thánh giá nhiều nơi đã bị hạ xuống. Đèn trên các ngôi mộ đã bị dập tắt. Thế giới như chìm trong tăm tối mù mịt. Cuối bộ phim là cảnh nhà khảo cổ đang hấp hối. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông ta thừa nhận rằng: “Bấy lâu nay tôi đã đánh lừa cả thế giới. Chính tôi đã làm giả cái xác của ông Giêsu và bí mật đặt nó vào trong mộ mấy năm trước khi khởi sự cuộc đào bới tìm kiếm này.” Sau lời tuyên bố đó, hàng ngàn người hành hương đến Mộ Thánh ở Giêrusalem như chúng ta chứng kiến hằng năm trong Tuần Thánh. Các ngọn nến được thắp lên và người ta mang chúng đi khắp nơi như những ngọn nến của hy vọng soi vào nơi tăm tối. Chuông nhà thờ lại cất lên như báo tin Chúa đã phục sinh: Tình yêu mạnh hơn tội lỗi; sự sống mạnh hơn cái chết. (Nguồn : Lẽ Sống) Phục Sinh năm nay quả thật khác hơn những lần trước đây mà chúng ta đã từng cử hành. Khác vì đại dịch Virút Corona đang hoành hành khắp nơi trên thế giới, do đó người ta phải cách ly ở nhà hoặc cộng đoàn của họ. Khác vì phần lớn các nhà thờ phải đóng cửa, do đó nhiều Kitô hữu không thể tập trung cử hành Mầu Nhiệm Phục Sinh với nhau được, thay vào đó họ chỉ hiệp thông cử hành Phục Sinh trong những nơi riêng tư hoặc qua truyền thông mà thôi. Khác vì dường như thế giới đang chìm trong im lặng và niềm tin của người Kitô hữu đang bị lung lay. Cũng như câu chuyện chúng ta vừa đề cập trên đây, người người khắp nơi trên thế giới đang sống trong sợ hãi và đau khổ. Người ta mong sao cho cơn đại dịch này chóng qua để cuộc sống của họ trở lại bình thường như trước đây. Chúng ta không biết khi nào cơn đại dịch này sẽ chấm dứt, nhưng có một điều chắc chắn rằng Thiên Chúa luôn hiện diện và yêu thương chúng ta qua sự quan phòng của Người. Cảm tạ Chúa vì chúng ta được an toàn và quây quần nơi đây để cử hành mầu nhiệm Phục Sinh, đang khi biết bao người đã bị nhiễm bệnh và đang thất vọng chờ chết từng ngày. Và biết bao người đã vĩnh biệt thế giới này vì Virút Corona. Cảm tạ Chúa vì cho đến bây giờ chúng ta vẫn có đủ thức ăn, thức uống, trong khi đó biết bao người ở ngoài kia đang phải chịu đói khát. Cảm tạ Chúa vì mọi việc Người đã, đang và sẽ làm cho chúng ta. Đã hơn hai ngàn năm qua, người ta vẫn đi tìm kiếm khuôn mặt lịch sử của Đức Giêsu; người ta đã thực hiện nhiều cuộc khảo cứu để tìm ra vết tích của con người Đức Giêsu. Nhiều lần người ta đã trưng ra những bằng chứng giả hòng làm lung lạc đức tin của người Kitô hữu. Thế nhưng mãi cho tới nay, những giáo huấn và giáo lý của Đức Giêsu vẫn còn nguyên giá trị. Không một ai chứng kiến giây phút Đức Kitô sống lại. Không một ai nhìn thấy tận mắt việc Người trỗi dậy từ cõi chết. Sự phục sinh của Đức Giêsu vượt ra ngoài mọi suy xét của lịch sử, vượt trên mọi quy luật tự nhiên. Chúng ta chỉ có thể cảm nghiệm được ngôi mộ trống và trình thuật các lần hiện ra của Người mà thôi. Ngôi mộ trống nhưng đầy những chứng tích của sự phục sinh của Đức Giêsu. Các nhân chứng không có lời giải thích nào, chỉ khi Đức Giêsu hiện ra với họ thì họ mới cảm nhận được sự hiện diện của Người. Về điều này thì thánh Phaolô đã nhắc nhở chúng ta rằng: “Nếu Đức Kitô không sống lại thì đức tin của chúng ta quả là hảo huyền.” Nếu Đức Kitô không sống lại, thập giá chỉ là dấu chỉ của sự sỉ nhục, bế tắc, chống báng và chết chóc. Quả thật, Đức Ki tô đã sống lại và Người đã mang đến niềm hy vọng cho chúng ta. Người đã mang vào thân mình sự đau khổ của nhân loại mà treo lên cây thập giá, để con người có thể nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường. Đức Kitô đã sống lại, Thập giá không còn là nỗi ô nhục hay chết chóc, mà là dấu chỉ của chiến thắng, của vinh quang. Mừng lễ Chúa phục sinh hôm nay, chúng ta cũng cử hành sự phục sinh của riêng chúng ta bằng việc làm mới lại đời sống như lời thánh Phaolô trong bài đọc hai hôm nay: “Thưa anh em, anh em đã được trỗi dậy cùng với Đức Kitô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.” Điều này không phải là lời khuyên xa lánh các thực tại trần thế, mà là lời mời gọi dành cho mỗi người Kitô hữu chúng ta; Hãy tìm kiếm những gì sinh ích lợi cho đời sống vĩnh cửu hơn là những thực tại chóng qua của đời này. Mỗi lần cử hành mầu nhiệm Phục Sinh, chúng ta được mời gọi ra đi làm chứng cho Chúa phục sinh, không chỉ là cho những người ngoài, mà trước là cho những người đang sống bên cạnh chúng ta, là anh chị em, là người thân của chúng ta. Đức Kitô đã chết và đã sống lại vì chúng ta, để chúng ta không còn sống cho chính mình nữa mà là sống cho Chúa và cho mọi người. Ước gì việc cử hành lễ Phục Sinh hôm nay, cũng như mỗi Thánh Lễ chúng ta cử hành, giúp chúng ta tuyên xưng rằng: “Lạy Chúa, chúng con loan truyền Chúa chịu chết, và tuyên xưng Chúa sống lại cho tới khi Chúa lại đến”. Amen. GB. Nguyễn Quốc Võng, omi Niềm tin vào Chúa Phục Sinh Chúa Kitô đã phục sinh. Đó là niềm vui của chúng ta. Còn hơn thế nữa, đó là đức tin của chúng ta, đó là niềm hy vọng của chúng ta. Niềm tin vào Chúa Ki-tô Phục sinh của chúng ta có cơ sở vững chắc ở những bằng chứng khác nhau. Có bằng chứng tiêu cực của các lính canh mộ. Khi an táng Chúa Giê-su, các thượng tế đã cẩn thận xin Phi-la-tô cho đóng cửa mộ bằng một phiến đá lớn rất nặng rồi cho niêm phong và cắt cử lính canh cẩn thận. Nhưng khi Chúa sống lại, ánh sáng rực rỡ chiếu lên chói lòa, cửa mộ bật tung, lính canh hoảng sợ chạy trốn. Sau đó lính canh đi loan tin rằng: Trong khi chúng tôi ngủ, các môn đệ đến lấy trộm xác Chúa. Ai cũng biết đó là tin giả. Vì các môn đệ còn đang rất sợ hãi, trốn chạy, làm sao dám lấy trộm xác. Thánh Augustinô đã bài bác điều này khi nói: Lính canh ngủ hay thức. Nếu họ thức thì làm sao họ để cho các môn đệ lấy trộm xác Chúa. Nếu họ ngủ, làm sao họ biết là các môn đệ lấy trộm xác Chúa. Có những bằng chứng tích cực của các môn đệ. Sáng sớm, ba người đầu tiên đã đến mộ và không thấy xác Chúa. Bà Ma-đa-lê-na hốt hoảng cho rằng người ta đã lấy mất xác Chúa. Phê-rô vào trước nhưng chưa có ý kiến gì. Gio-an vào sau. Ông đã thấy và đã tin. Ông thấy gì? Ông thấy khăn che đầu và khăn liệm xếp đặt gọn gàng trong mộ. Là người môn đệ được Chúa yêu thương ông có một trực giác đặc biệt. Hơn nữa ông đã biết rõ thói quen của Chúa. Nhìn khăn liệm xếp đặt gọn gàng, ông nhận ra thói quen đó. Tuy nhiên niềm tin ban đầu còn mơ hồ. Niềm tin chỉ chắc chắn nhờ được củng cố bằng việc trực tiếp nhìn thấy Chúa. Sau ngày phục sinh, Chúa hiện ra nhiều lần với nhiều người. Hiện ra với các môn đệ trong căn phòng đóng kín. Hiện ra với Tô-ma và cho ông xem các vết thương ở tay, chân và cạnh sườn. Hiện ra với hai môn đệ đi đường Em-mau. Hiện ra trên bờ biển và chỉ dẫn cho các môn đệ đánh một mẻ cá lạ lùng. Nhưng có lẽ cuộc hiện ra có tác động mãnh liệt nhất là với Phao-lô. Thuở ấy Phao-lô còn có tên là Sao-lê, một người Do Thái thù ghét Chúa Giê-su, hăng say đi tìm bắt những người tin Chúa. Ở Da-mas, ông bị một làn ánh sáng chói lọi chiếu vào khiến mù mắt. Con ngựa hất ông ngã lăn xuống đất. Và có tiếng từ trời phán bảo: “Sao-lê, Sao-lê, tại sao ngươi tìm bắt ta”. Hoảng sợ Sao-lê thưa: “Thưa ngài, ngài là ai”. Tiếng từ trời trả lời: “Ta là Giê-su mà ngươi đang tìm bắt”. Từ đó Sao-lê tin vào Chúa Ki-tô Phục sinh, trở thành Phao-lô, một tông đồ nhiệt thành đi loan Tin Mừng Phục Sinh cho mọi người. Những kết quả của việc Chúa Phục sinh được thấy rõ ràng. Trước hết là sự đột biến nơi các môn đệ. Ngày Chúa chịu chết, các ông là những người nhút nhát, trốn chạy, thậm chí còn phản bội, chối Chúa. Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, các ngài thay đổi một cách mãnh liệt. Đang nhút nhát, ẩn trốn bỗng hiên ngang xuất hiện ở chốn công khai. Đang phản bội, chối Chúa bỗng hăng hái ra đi làm chứng cho Chúa. Đang sợ hãi bỗng trở nên can đảm lạ thường. Không những vui mừng được chịu đau khổ vì Chúa mà còn sẵn sàng chịu chết vì Chúa. Chắc chắn các ngài đã được gặp Chúa nên con người các ngài đã biến đổi tận gốc rễ. Chắc chắn các ngài đã gặp Chúa nên lời chứng của các ngài có sức thuyết phục. Thật vậy, làm sao những người tín hữu đầu tiên tin vào lời chứng của các tông đồ đến nỗi sẵn sàng bỏ của cải làm của chung, sẵn sàng chịu sống chui rúc, trốn chạy cuộc bách hại của đế quốc La mã, sẵn sàng chịu chết vì đức tin của mình. Làm sao Giáo hội có thể tồn tại hơn 2.000 năm, qua biết bao nhiêu khó khăn thử thách do những người muốn tiêu diệt đạo gây nên. Nếu Chúa không Phục sinh, không thể giải thích được những việc đó. Chúa Phục sinh, đó là nền tảng của đức tin. Đó là sự vững chắc của Giáo hội. Và đó là chính là niềm hy vọng lớn lao của chúng ta. Chúa phục sinh biến đổi thân phận chúng ta. Từ thân phận phải chết sẽ được sống lại với Chúa. Từ thân phận tội lỗi được trở nên trong sạch. Từ cát bụi phàm trần được trở lại làm con Chúa. Từ định mệnh mong manh phù du được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu trong nhà Cha trên trời. Lễ Chúa Phục Sinh đem lại cho ta niềm vui lớn lao. Vì thế mừng lễ Chúa Phục Sinh mời gọi ta biến đổi đời sống nên tươi mới cho xứng đáng với niềm tin, xứng đáng với phẩm giá của con người được Chúa yêu thương cứu chuộc. Lạy Chúa Ki-tô Phục Sinh, xin cho con được sống lại thật về phần linh hồn. Amen! TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt Alleluia ! Alleluia ! Alleluia ! Chúa đã sống lại thật! Hôm nay cùng với Hội Thánh, chúng ta long trọng mừng mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Giê-su. Đây là mầu nhiệm quan trọng nhất trong đạo Công Giáo dựa trên những bằng chứng vững chắn và mang lại hiệu quả tốt đẹp trong cuộc sống đức tin của người kitô hữu nhờ đó chúng ta có thể chu toàn sứ mệnh làm chứng nhân của Người. Đối với người Ki-tô hữu chúng ta, Phục Sinh là một biến cố vô cùng quan trọng nếu không nói là quan trọng vào bậc nhất. Bởi vì theo lời Thánh Phao-lô: Nếu Đức Ki-tô không sống lại, thì lời rao giảng của chúng tôi thật trống rỗng và niềm tin của anh em trở thành một việc luống công vô ích,… như thế, chúng ta là những người dại dột hơn ai hết. (x.1Cr 15,14-19). Thế mà biến cố quan trọng ấy lại chỉ được Tin Mừng Gio-an ghi nhận bằng một sự kiện đơn giản: “Ngôi mộ trống”. Tuy nhiên, điều tưởng chừng như đơn giản ấy, lại là dấu chỉ mở về một thực tại khác. Đó là niềm tin Phục Sinh qua những chặng đường khám phá. Khi thấy ngôi mộ mở toang, đã khiến cho bà Ma-đa-lê-na phải hốt hoảng. Bà tức tốc chạy về báo tin cho các Tông đồ. Theo cách hiểu của bà, thì việc xác Chúa không còn ở đấy nữa, đơn giản là vì “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ” (Ga 20,2). Chính các Tông Đồ cũng không phải là những người dễ tin. Khi họ nghe những người phụ nữ từ mồ Chúa trở về loan báo rằng xác Chúa không còn trong mộ nữa, họ đã không khỏi ngạc nhiên, bán tín, bán nghi. Phê-rô, một con người cương trực, với vai trò là thủ lãnh các Tông Đồ, ông đã chạy ra mộ, nhưng khi thấy sự việc xảy ra, ông cũng không đưa ra một lời nhận xét nào. Và Tin Mừng ghi lại: “Trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải chỗi dậy từ cõi chết” (Ga 20,9). Chỉ có Gio-an, là người duy nhất “đã thấy và đã tin” (Ga 20,8). Sở dĩ Tông Đồ Gio-an có thể “thấy và tin được” bởi vì ông đã có những cảm nghiệm sâu sắc về Thầy mình và luôn sống trong mối tình hiệp thông sâu xa với Chúa. Ngôi mộ trống và những chiếc khăn liệm còn đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì đối với những người không có niềm tin; thế nhưng, lại là những dấu chỉ để người môn đệ Chúa Ki-tô tin vào sự sống lại của Thầy mình. Thực vậy, Đức Ki-tô là Thiên Chúa hằng sống, nên Ngài không thể bị chôn vùi trong cõi chết. Là Đấng quyền năng, nên Ngài không thể bị giam hãm trong ngục thất của tử thần. Là Đấng của vĩnh cửu, nên Ngài không thể bị giới hạn trong thời gian. Là ánh sáng, lẽ nào Ngài lại bị bao vây bởi bóng tối. Là Đấng tạo dựng, lẽ nào Ngài lại bị thân phận con người cầm chân. Bởi đó không còn một cách nào khác hơn là Ngài đã phục sinh. Những phản ứng khác nhau của các nhân vật khi đứng trước ngôi mộ trống được ghi lại trong bài Tin Mừng hôm nay, cũng phần nào phản ánh tâm tình và thái độ của mỗi người chúng ta. Trong cuộc sống đức tin, nhiều lần chúng ta đứng trước “ngôi mộ trống” của Đức Giê-su, đó là những lần chúng ta băn khoăn đi tìm câu trả lời cho ý nghĩa đích thực của đời Ki-tô. Dù đã được học hỏi về Đức Tin Ki-tô, đã được nghe giảng Lời Chúa, đã được chia sẻ kinh nghiệm sống đức tin của ông bà cha mẹ truyền lại… nhưng những điều ấy không miễn cho chúng ta phải đối diện với Đức Tin của chính mình. Có nhiều lúc, đức tin của chúng ta như chìm vào đêm tối, chúng ta nửa tin, nửa ngờ; tương tự như các môn đệ trong thời điểm sau biến cố tử nạn của Chúa Giêsu. Một mặt, chúng ta biết rằng, niềm tin vào Chúa Ki-tô có sức giải thoát chúng ta khỏi vòng vây tội lỗi và mang lại cho chúng ta cuộc sống an bình, hạnh phúc. Mặt khác, chúng ta lại phải đối diện với những thực tại mà xem ra không trùng hợp bao nhiêu với những điều mà đức tin dạy bảo chúng ta. Đức tin dạy chúng ta phải xây dựng hạnh phúc trên nền tảng siêu nhiên. Thực tế lại cho thấy, dường như những điều siêu nhiên chẳng giúp chúng ta đạt hạnh phúc, mà đôi khi còn gây ra cho chúng ta biết bao thiệt thòi, phiền toái. Nhiều người than phiền rằng, tại sao gia đình chúng con một đời tu thân tích đức, thế nhưng lại toàn gặp phải những điều “tai bay vạ gió” từ đâu ập đến. Vậy xem ra: “Ở hiền mà lại chẳng gặp lành” !!! Nhiều bạn trẻ sống một cách trung thực, đứng đắn trong tình yêu, thì lại bị chê là “cù lần” là “dại dột”. Trong đời sống hôn nhân gia đình, biết bao lần chúng ta phải đối mặt với cơn cám dỗ thiếu thủy chung: “trẻ không chơi, già ân hận”! v,v,v biết bao nhiêu cám dỗ đời sống làm lu mờ đức tin của người công giáo chúng ta. Vậy, ai đúng, ai sai; ai khôn, ai dại ? Chúng ta bối rối, không biết phải chọn đàng nào!!! Khi cầu xin Chúa soi sáng, thay vì trực tiếp trả lời, Chúa lại dẫn chúng ta đến trước “ngôi mồ trống” của Người. Thật là khó hiểu! Có lẽ Mầu nhiệm Phục Sinh sẽ mãi là một mầu nhiệm vượt quá trí hiểu của con người. Thiết tưởng, muốn hiểu được thánh ý Chúa, chúng ta lại phải biết “giải mã” những dấu chỉ của thời đại. Sở dĩ, Tông Đồ Gio-an “đã thấy và đã tin” bởi vì, ông không nhìn bằng con mắt thể xác, nhưng nhìn bằng con tim. Mừng lễ Phục Sinh hôm nay, chúng ta cũng được mời gọi hãy biết đón nhận những biến cố xảy đến trong cuộc đời bằng đôi mắt Đức Tin và bằng sự cảm nghiệm của con tim. Nhưng nếu sự cảm nghiệm ấy chỉ dừng lại ở cảm nghiệm mà thôi, thì thiết tưởng, biến cố Phục Sinh của Đức Ki-tô chẳng ích lợi gì. Điều Chúa muốn chúng ta, không chỉ dừng lại ở sự “cảm nghiệm”, mà sâu xa hơn, chúng ta phải biết hoán cải đời sống của mình sao cho phù hợp với niềm tin mà chúng ta đã đón nhận. Chúng ta đang sống trong năm phụng vụ Tân Phúc Âm Hóa đời sống gia đình. Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, mong muốn các gia đình Công Giáo canh tân đời sống trong thế giới tục hóa ngày hôm nay. Vậy nhờ Ánh Sáng Phục Sinh của Chúa Giê-su, xin canh tân đổi mới đời sống gia đình chúng ta. Biết quý trọng các Bí tích nhất là Bí Tích Thánh Thể, các gia đình siêng năng tham dự thánh lễ hằng ngày, gia đình cùng nhau đọc kinh chung sáng tối, để Ánh Sáng Chúa Giê-su Phục Sinh đốt lên trong lòng mỗi người và mỗi gia đình chúng ta ngọn lửa yêu mến Chúa, sự hiện diện của Chúa ở trong gia đình giúp mỗi người chúng ta thực thi đức ái mà Chúa hằng mong ước. Để gia đình chúng ta càng ngày trở nên hạnh phúc hơn. Chúa Ki-tô đã sống lại thật. Điều đó mang lại cho chúng ta niềm vui và hy vọng. Vui vì Chúa Kitô đã thực sự chiến thắng tử thần. Hy vọng vì, Ngài đã vinh hiển vào thiên quốc, thì đến lượt chúng ta, nếu cùng chết đi với con người cũ của mình, chúng ta cũng được chung hưởng niềm vui thiên quốc với Chúa Phục Sinh. Xin Chúa Ki-tô Phục sinh ở cùng chúng ta và đổi mới đời sống của chúng ta giúp chúng ta biết Tân Phúc Âm Hóa và gia tăng đức ái trong đời sống gia đình để chúng ta có được miền vui và hạnh phúc ở trần gian và ngày sau hết cuộc đời của chúng ta. Lm. Gioakim Nguyễn Quang Minh Nguồn: gplongxuyen.org Ngày 12 tháng 04 Năm 2020 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật IV – Phục Sinh Chúa Nhật III – Phục Sinh Chúa Nhật II – Phục Sinh Chúa Nhật Phục Sinh Thứ Bảy – Vọng Phục Sinh Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay