OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật V - Mùa Chay A Chúa Nhật Chúa Nhật V - Mùa Chay A Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Tin Mừng Ga 11,1-45 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Khi ấy, có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a. Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô. Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.” Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.” Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô. Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê !” Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao ?” Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao ? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình !” Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc ; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết. Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy !” Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số. Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời. Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại !” Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không ?” Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.” Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy !” Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su. Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người. Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em. Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu ?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” Đức Giê-su liền khóc. Người Do-thái mới nói: “Kìa xem ! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy !” Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư ?” Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao ?” Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ !” Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.” Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người. Suy niệm: Gieo Mầm Sự Sống Vừa qua, trên báo có bài viết: “Đường đi của cái chết” nói về những đường dây ma túy từ Châu Phi và từ một số quốc gia đang đổ vào Việt Nam dưới rất nhiều hình thức. Một điều khó khăn cho những người có trách nhiệm đó là ma túy ngày nay rất đa dạng và rất mới, còn hành động của những kẻ gieo rắc cái chết trắng thì hết sức tinh vi và là một mạng lưới xuyên quốc gia. Những chất ma túy này hằng ngày đang gieo bao nhiêu sự chết chóc cho người Việt, gây nên một sự bạc nhược uể oải cho lớp trẻ, và ăn mòn tuổi trẻ của nhiều người. Bên cạnh những cái chết trắng còn có nhiều người đang gieo cái chết âm thầm cho người khác qua việc sản xuất thực phẩm không an toàn, hoặc gieo rắc những hình ảnh, những lối hành xử giết chóc vào trong tâm hồn người khác qua phim ảnh bạo lực sách báo với lối sống thù hằn. Ở Việt Nam còn có cái chết mà các nơi khác rất ít có, đó là cái chết đường phố: những hung thần trên đường phố tại Việt Nam mỗi tháng cũng cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người, mỗi năm hơn 10 ngàn người chết vì tai nạn giao thông, và cũng có từng đó người thương tật. Xã hội và thế giới quanh ta dường như càng ngày càng được bao trùm bởi sự chết chóc, lo âu và sợ hãi như thế, thì Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy Thiên Chúa là Đấng muốn cho con người được sống và sống hạnh phúc. Đức Giê-su chính là Đấng đã sống lại từ cõi chết và đem đến sự sống cho nhân loại. Câu chuyện Chúa Giê-su cho anh La-da-rô sống lại hôm nay muốn nói lên điều đó. Cái chết là đau khổ tột cùng của con người, đau khổ cho cả người chết và người còn sống. Khi đối diện với cái chết con người lo âu sợ hãi, sợ hãi vì họ phải đối đầu với cái chết một mình, cảm thấy cô đơn không có ai đi cùng. Đối diện với cái chết người ta sợ hãi là vì người ta không biết bên kia cánh cửa sự chết điều gì sẽ xảy ra cho họ, và họ sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn. Chính vì thế mà ai cũng muốn kéo dài sự sống. Bên cạnh đó cái chết còn để lại cho người sống một nỗi đau đớn mất mát vì phải vĩnh viễn chia tay với người thân yêu. Vì những lý do đó mà cái chết luôn là sự ám ảnh sợ hãi cho con người. Trong cái nhìn đó, chúng ta mới thấy hoàn cảnh đau thương của gia đình Mác-ta và Ma-ri-a, họ chỉ có ba chị em, mà giờ đây mất đi người em út. Đọc câu chuyện chúng ta thấy cái chết của La-da-rô đã làm cho tinh thần của hai người chị xuống dốc trầm trọng và đức tin của họ bị chao đảo và thử thách nặng nề. Trước đây, họ vẫn đón tiếp Đức Giê-su như một vị Thầy quyền năng, và chắc chắn đã nhiều lần hai cô cũng chứng kiến việc Đức Giê-su làm phép lạ cho kẻ chết sống lại, tuy nhiên lần này khi La-da-rô bị bệnh nặng, báo tin cho Thầy Giê-su, thì Thầy đã không đến ngay, vì thế hai cô rơi vào thất vọng, nên khi Đức Giê-su vừa đến thì cô Mác-ta đã trách Đức Giê-su trong tuyệt vọng: “Nếu Thầy có mặt ở đây thì em con không chết.” Dù là trách Đức Giê-su, nhưng cô vẫn còn một chút hy vọng khi cô nói: “Nhưng con biết bây giờ Thầy xin gì cùng Thiên Chúa, thì Người cũng sẽ ban cho Thầy.” Đức Giê-su đã không nỡ để cho hy vọng cuối cùng của cô bị vụt tắt nên Người đã nâng đỡ đức tin cho cô khi nói với cô: “Em con sẽ sống lại.” Tuy nhiên cô Mác-ta vẫn chưa vượt qua được sự cản trở tự nhiên và sự suy nghĩ của con người, nên cô cũng chỉ nói lên niềm tin vào sự sống đời sau mà thôi, chứ cô không tin rằng Đức Giê-su có thể làm cho em cô sống lại ngay bây giờ, vì thế cô nói: “Vâng con biết đến ngày tận thế thì em con sẽ sống lại.” Đức Giê-su đã muốn cho cô Mác-ta đi một bước xa hơn trong niềm tin vào quyền năng Thiên Chúa ở nơi Người, tin Người có thể làm được tất cả, nên Người mới giải thích cho Mác-ta: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống, ai tin vào Thầy thì dù có chết cũng sẽ được sống, ai sống mà tin vào Thầy thì không bao giờ phải chết.” Giải thích điều đó, Đức Giê-su muốn cô Mác-ta tuyên xưng niềm tin của mình khi Người hỏi cô: “Con có tin như thế không ?” Lúc này cô Mác-ta đã vâng phục hoàn toàn không cần phải giải thích thêm, cô đã tuyên xưng: “Thưa Thầy có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.” Với lời tuyên xưng này, cô Mác-ta đã tin nhận Đức Giê-su là Đấng Ki-tô, có nghĩa là Đấng được xức dầu, là Đấng Cứu Thế, và còn tuyên xưng Người là Con Thiên Chúa, có nghĩa là tuyên xưng Đức Giê-su là chính Thiên Chúa, Đấng có quyền năng của một vị Thiên Chúa. Mặc dù hoàn toàn tin tưởng Đức Giê-su là Thiên Chúa quyền năng, nhưng cô Mác-ta, chị của người chết vẫn cứ để cho sự chết ràng buộc mình, cho nên khi Đức Giê-su ra lệnh cho mọi người khiêng tảng đá lấp cửa mộ ra, thì cô Mác-ta đã can ngăn mọi người: “Thưa Thầy, không thể được, vì đã bốn ngày rồi.” Một lần nữa Đức Giê-su lại nâng đỡ đức tin cho cô Mác-ta: “Nếu chị tin, chị sẽ thấy vinh quang Thiên Chúa”. Bằng một mệnh lệnh: “La-da-rô hãy ra đây, người chết liền bước ra khỏi mồ, trên người còn quấn những khăn liệm.” Chứng kiến phép lạ này nhiều người đã tin vào Đức Giê-su. Đức Giê-su chính là Thiên Chúa là Đấng ban sự sống cho nhân loại và vũ trụ, Người là Đấng đã mang lấy thân phận của con người đã chấp nhận cái chết và đã dùng quyền năng của Thiên Chúa mà chỗi dậy từ cõi chết để đem đến cho nhân loại sự sống, những ai tin Người và đón nhận Người thì đón nhận được sự sống Người ban tặng. Việc hồi sinh cho La-da-rô là một minh chứng về quyền năng của Thiên Chúa, tuy nhiên La-da-rô vẫn chỉ hồi sinh để sống lại cuộc sống cũ, còn những người tin vào Đức Giê-su, thì đón nhận được một sức sống mới hoàn toàn khác hẳn với cuộc sống cũ. Sự sống mới này là sức sống của Thần Khí Thiên Chúa mà Đức Giê-su trao ban sau khi Người từ cõi chết sống lại. Thần Khí sự sống mà Đức Giê-su ban tặng đã được tiên tri Ê-dê-ki-en nhắc đến khi tiên báo rằng: “Thiên Chúa phán: Ta sẽ mở cửa mồ cho các ngươi, Ta sẽ đặt Thần Khí của Ta vào trong các ngươi, và các ngươi sẽ được hồi sinh.” Thánh Phao-lô đã hiểu điều này, đã tin và đã nói cho cộng đoàn Rô-ma rằng: “Thần Khí của Đấng đã làm cho Đức Giê-su sống lại từ cõi chết, Người cũng sẽ dùng Thần Khí của Người mà làm cho thân xác anh em được sự sống mới.” Chúng ta vẫn phải đối diện với cái chết về thể xác, nhưng đối với những người tin vào Đức Giê-su, thì cái chết không còn là nỗi sợ hãi kinh hoàng nữa, vì chúng ta tin vào lời Chúa hứa hôm nay: “Ai tin vào Thầy thì dù có chết cũng sẽ được sống, và ai sống mà tin vào Thầy thì sẽ không phải chết nữa.” Do đó với người Ki-tô hữu cái chết sẽ trở nên nhẹ nhàng, là ngưỡng cửa bước qua để chúng ta được vào hưởng sự sống đời đời với Thiên Chúa. Tuy nhiên chúng ta không chỉ mong đợi sự sống đời đời mai sau, nhưng ngay hôm nay, nhờ được dìm vào dòng nước rửa tội, cùng dìm vào cái chết của Đức Giê-su Ki-tô, thì ngay hôm nay, lúc này, chúng ta đang đón nhận được sự sống Người trao ban. Sự sống ấy chính là Thánh Thần của Thiên Chúa đang hiện diện và hoạt động trong chúng ta. Như thế, theo thánh Phao-lô, chúng ta không thể để mình sống theo con người cũ, không thể để mình buông theo lối sống của xác thịt và của thế gian, nhưng phải để cho Thánh Thần chi phối và dẫn dắt, và chỉ những ai để cho Thánh Thần dẫn dắt thì mới thuộc về Đức Ki-tô. Mỗi người chúng ta đã được lãnh nhận sức sống của Thánh Thần trong ngày rửa tội và được tăng cường mạnh mẽ trong ngày lãnh Bí tích Thêm Sức, tuy nhiên, nhiều người đã bỏ quên sự hiện diện của Thánh Thần, đã để cho mầm sống mới của Đức Ki-tô bị thui chột bởi cuộc sống bê tha lười biếng. Một lần nữa lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tái khẳng định niềm tin vào Chúa Giê-su, để nhờ tin vào Người, chúng ta được lãnh nhận Thánh Thần là sự sống của Người, và được sống. Hãy đem sự sống của Đức Giê-su vào trong đời sống và trong gia đình của mình, hãy lắng nghe và vâng theo sự hướng dẫn của Thánh Thần, Chúa Thánh Thần sẽ soi dẫn chúng ta, giải gỡ những khó khăn trong cuộc sống, giúp chúng ta điều chỉnh lại nếp sống để cho gia đình mỗi ngày thêm hạnh phúc hơn. Hãy cùng nhau tuyên xưng niềm tin vào Đức Giê-su là Thiên Chúa quyền năng, và dám phó thác cuộc sống và gia đình cho Người, Người sẽ canh tân đổi mới cuộc sống gia đình chúng ta. Nhiều người ngày nay đang bị chôn vùi trong tội lỗi, trong cái tôi ích kỷ lười biếng và tự mãn của mình, nhiều người trẻ thì bị những dây băng là các thứ nghiện ngập đam mê trói buộc như games, internet, phim ảnh, sách báo xấu, ma túy, cờ bạc, cá độ,… khiến họ nằm lỳ trong tình trạng xa Chúa, nhiều bạn khác vì bị nhồi nhét bởi những tư tưởng vô thần, những phong trào chống phá bôi xấu Giáo Hội, nó như nấm mồ chôn chặt cuộc sống và suy nghĩ của họ. Hãy tin tưởng vào quyền năng của Đức Giê-su để lăn tảng đá xấu xa đó ra khỏi cuộc đời, hãy giúp nhiều bạn trẻ khác tháo cởi khỏi những sợi dây băng chết chóc ràng buộc đó, để giúp họ có thể đến với Đức Giê-su và đón nhận được Thần Khí sự sống của Người. Amen. Lm. Giuse Đỗ Đức Trí Chúa Kitô Là Sự Sống Lại Và Là Sự Sống Sau khi Giáo hội ngưng nghỉ để (Laetare) chuẩn bị tốt hơn niềm vui Phục Sinh dù còn hai tuần nữa, nhưng niềm vui ấy đã ló rạng trong các bài đọc Chúa nhật hôm nay, tuy không nói về sự sống lại của Chúa Giê-su vì đó là điều tất yếu, nhưng nói về sự phục sinh của chúng ta, chính Chúa Ki-tô ban cho chúng ta: trỗi dậy từ trong cõi chết. Phục sinh La-da-rô báo trước cái chết của Chúa Giê-su Sự kiện La-da-rô sống lại như một bi kịch giữa Sự Sống và Sự Chết, giữa Đấng được Chúa Cha sai đến là Đức Giêsu Ki-tô, Chúa của Sự Sống, và thủ lãnh sự chết tiềm ẩn nơi: bệnh tật, cái chết của La-da-rô, cũng như các âm mưu chống lại Chúa Giê-su. Ngay từ đầu, Chúa Giê-su cho thấy những thử thách về bệnh tật của bạn mình, cũng như cái được cái mất trong cuộc thương khó của Người: "Bệnh này không đến nỗi chết, nhưng để làm sáng danh Thiên Chúa" (Ga 11,4). Chúa Giê-su biết rõ, La-da-rô chết và việc của Người nên nói với các môn đệ: "La-da-rô đã chết" (Ga 11, 14). Nhưng Người sẽ cho sống lại, vì "sáng danh Thiên Chúa" (Ga 11,4). Đây là phép lạ thứ bảy và cuối cùng thu hút sự chú ý nhất của dân chúng vào Chúa Giê-su trước khi Người bị bắt. Khi loan báo cho các môn đệ biết về ý muốn trở lại Giu-đê-a của Chúa Giê-su để gặp La-da-rô đã chết, các ông hết sức ngạc nhiên và lo lắng nên nói: "Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm ném đá Thầy, mà Thầy lại trở về đó ư ?" (Ga 11,8). Quả thật, các nhà lãnh đạo Do-thái đã để mất Chúa Giê-su vào dịp này: "Bởi vậy từ ngày đó, họ quyết định giết Người" (Ga 11, 53). Nhưng phản ứng của Chúa Giêsu là: "La-da-rô đã chết, chúng ta hãy đi với anh ta" (Ga 11, 15), Người sẽ đánh bại sự chết, cứu con người khỏi chết và ban cho sự sống. Niềm hy vọng của chúng ta Trọng tâm của Tin Mừng hôm nay là câu: "Ta là sự sống và là sự sống, ai tin Ta, dầu có chết cũng sẽ được sống. Và kẻ nào sống mà tin Ta, sẽ không chết bao giờ "(Ga 11, 25-26). Nếu chúng ta đặt niềm tin vào Chúa Giê-su, Chúa Cha "Đấng đặt Thánh Thần của Người trong chúng ta, và chúng ta đang sống" sự sống của Người (Ez 1, 13) thì chúng ta sẽ được Thiên Chúa cho sống lại ngày sau hết. Chúa cho La-da-rô sống lại như Người đã làm cho con gái ông Giai-rô, con trai của bà góa thành Na-im trở lại sự sống tự nhiên lần thứ hai trong một thời gian ngắn. Trái lại, "Đức Kitô sống lại từ cõi chết, không còn chết nữa, sự chết không còn bá chủ được Ngài nữa" (Rm 6, 9) vì Người sống sự sống của Thánh Thần Thiên Chúa. Nhưng "nếu Thánh Thần của Đấng đã làm cho Đức Giê-su Kitô từ cõi chết sống lại ở trong anh em, thì Đấng đã làm cho Đức Giê-su Ki-tô từ cõi chết sống lại cũng cho xác phàm hay chết của anh em được sống, nhờ Thánh Thần Người ngự trong anh em" (Rm 8,11). Sao chúng ta không thể hy vọng được. Phần lớn chúng ta mong đợi được trở lại cuộc sống tự nhiên. Chắc chắn chúng ta sẽ chết, bởi vì "thân xác chúng ta đã chết vì tội lỗi" (Rm 8, 10) nhưng "nếu Đức Ki-tô ở trong chúng ta" và chúng ta ở trong Người với đức tin sống động, thì linh hồn chúng ta sẽ sống bằng sự sống của Thiên Chúa và được tham dự vào sự bất tử của Người. Hơn nữa: chúng ta tin vào phép rửa "Vậy nhờ thanh tẩy, ta đã được mai táng làm một với Người trong sự chết, ngõ hầu như Đức Ki-tô, nhờ bởi vinh quang của Cha, mà được sống lại từ cõi chết, thì cả ta nữa, ta cũng bước đi trong đời sống mới" (Rm 6, 4). Thật là đại tin mừng: "nơi Người là sự Sống, và sự Sống là sự Sáng cho nhân loại. Và sự sáng rạng trong tối tăm, và tối tăm đã không tiêu diệt được sự sáng" (Ga 1, 4-5). Nếu như tác giả Tin Mừng đã hai lần thuật lại điều Mác-ta và Ma-ri-a than với Chúa về đau khổ của hai bà: "Thưa Thầy, nếu Thầy có mặt ở đây thì em con không chết", há không phải muốn nhấn mạnh rằng, từ nay, tiếng khóc không còn nữa đó sao ? Chúa Giê-su thổn thức và xúc động. Người hỏi: "Đã an táng La-da-rô ở đâu ?" Nước mắt Chúa như mưa, La-da-rô như hạt giống, và ngôi mộ như một thửa đất. Chúa Giê-su hô lớn tiếng, tiếng Người làm cho sự chết run sợ, La-da-rô đã bung lên như hạt giống, anh bước ra khỏi mồ và tôn thờ Đấng đã cho anh sống lại. Mãnh lực của sự chết đã thống trị La-da-rô bốn ngày. Chúa Giê-su đã đánh bại sự chết ngày thứ ba, đúng như lời Người đã hứa rằng, Người sẽ sống lại ngày thứ ba sau khi chết (x. Mt 16, 21). "Hãy đẩy tảng đá ra" (11, 39). Cái gì vậy, Đấng đã làm cho kẻ chết sống lại, nay không thể mở cửa mồ hay phán một lời để di chuyển tảng đá đóng cửa mồ hay sao ? Chắc chắn, Người có thế khiến tảng đá lăn ra khỏi mồ bằng lời Người phán, khi Người bị treo trên thập giá, Người đã từng chẻ đôi tảng đá và mở tung các cửa mồ (Mt 27,51-52). "Hãy cởi ra cho anh ấy đi" (11, 44). Đức Giê-su bảo người chung quanh cởi cho anh để họ nhận ra chính anh là người họ đã bọc vào trong khăn an táng, thân xác đã phân hủy, nay sống lại nhờ quyền năng Chúa. Hình ảnh báo trước và là lời hứa phục sinh cho các dự tòng Là người thật, Đức Ki-tô đã khóc La-da-rô, bạn hữu Người; là Thiên Chúa hằng sống, Người đã truyền cho La-da-rô sống lại ra khỏi mồ. (Kinh Tiền Tụng). Hôm nay Chúa cũng tuyên bố: " Ta là sự sống lại và là sự sống" và hỏi "Con có tin điều đó không ?" Cùng với Mác-ta chị của La-da-rô các anh chị em dự tòng thưa: "Thưa Thầy, vâng, con đã tin Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống đã đến trong thế gian” (Ga 11,). Chúa phục sinh La-da-rô là hình ảnh báo trước sự phục sinh cho các dự tòng là những người mong đợi trong Đêm Vọng Phục Sinh. Khi dìm mình trong nước nước Rửa tội, người dự tòng được giải thoát khỏi sự chết và sống lại với Chúa Ki-tô. Sự sống lại này, như lời tiên tri Ê-dê-ki-en: "Ta sẽ mở cửa mồ cho các ngườ, Ta sẽ kéo các người ra khỏi mồ" (Ez 37, 12-14). "Ta đặt thần khí ta vào tâm hồn anh em" (Ez 37, 6): nhờ Phép Rửa tội, Thần Khí Đức Ki-tô ngự vào trong chúng ta (Rm 8, 8-11), Thần Khí kết hợp người chịu phép rửa trong tình yêu của Chúa Cha và Chúa Con; khi đón nhận, chúng ta được tham dự vào tình yêu này của Ba Ngôi Thiên Chúa. Amen. Lm Antôn Nguyễn Văn Độ Nguồn: gplongxuyen.org Ngày 28 tháng 03 Năm 2020 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật IV – Phục Sinh Chúa Nhật III – Phục Sinh Chúa Nhật II – Phục Sinh Chúa Nhật Phục Sinh Thứ Bảy – Vọng Phục Sinh Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay