OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật XII – Thường Niên Chúa Nhật Chúa Nhật XII – Thường Niên Người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh ? Tin Mừng Mc 4,35-41 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Khi ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Chúng ta sang bờ bên kia đi !” Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền ; có những thuyền khác cùng theo Người. Một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói : “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao ?” Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển : “Im đi ! Câm đi !” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông : “Sao nhát thế ? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao ?” Các ông sợ hãi kinh hoàng và nói với nhau : “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh ?” Suy niệm: Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta suy gẫm về hiện tại cuộc sống. Những lựa chọn hằng ngày. Lý tưởng của cuộc sống là gì? Đâu là những thay đổi cần thực hiện để cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn? Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi !” Chiều đến, một mệnh đề muốn nói về tính thời gian. Thời gian của một ngày, hay thời gian của một cuộc đời đang sắp hết ! đâu là điều cần thiết phải thực hiện ? “Chúng ta sang bờ bên kia đi !” Bờ bên kia, tượng trưng cho một chân trời mới, một lý tưởng mới, một nếp sống mới. Tuy nhiên, muốn sang bờ bên kia, chúng ta phải bỏ lại bờ bên này. Muốn sang bờ bên kia, chúng ta phải vượt biển, vượt qua sóng gió hiểm nguy. Đang khi các tông đồ vượt biển, thì một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. Sức mạnh của thiên nhiên, con người không thể chống đỡ. Trước sức mạnh quá lớn giữa biển khơi ngàn trùng, con người thấy mình quá nhỏ bé và hoảng sợ. Nhưng Đức Giê-su lại như không biết, Ngài tựa đầu vào chiếc gối mà ngủ như không có chuyện gì xẩy ra, khiến cho các môn đệ phải la lên: “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao?” Giấc ngủ của Chúa Giê-su đã bỏ lại một khoảng trống, làm bộc lộ sự kém tin của các môn đệ. Họ đang ở bên Chúa Giê-su, vậy mà họ vẫn hoảng loạn, như không có Chúa hiện diện, họ chưa tin rằng Đức Giê-su có quyền trên sức mạnh của thiên nhiên. Đức Giê-su thức dậy truyền cho gió và biển: “Im đi ! Câm đi !” Gió liền tắt và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”. Sang bờ bên kia, còn tượng trưng cho sang trang một niềm tin mới, một giao ước mới, đòi hỏi một niềm tin vững vàng, không lay chuyển trước những khó khăn thử thách. Muốn sang bờ bên kia, muốn vượt biển trần gian với biết bao hiểm nguy, gian nan, chúng ta phải có niềm tin. Tin Đức Giê-su có quyền trên vũ trụ, vạn vật. Tin Đức Giê-su luôn đồng hành với chúng ta mọi phút giây trong cuộc sống. Đức Giê-su không chỉ có quyền trên vũ trụ vạn vật, mà Ngài có toàn quyền trên trời, dưới đất, bởi vì Ngài là Con Thiên Chúa, là Thiên Chúa thật. Sức mạnh mà các môn đệ tưởng rằng không thể nào khống chế được, thì Đức Giê-su chỉ phán một lời, một mệnh lệnh của Ngài, tất cả phải tuân theo: “Im đi ! Câm đi !” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Chúa Giê-su thấu hiểu sự yếu đuối của các môn đệ, nên Ngài đã tỏ cho các ông thấy phép lạ. Nhưng sau đó, Ngài đã nhẹ nhàng khiển trách các ông: “Sao nhát thế? Anh em vẫn chưa có lòng tin sao? Trong cuộc đời của người Ki-tô hữu, đã có biết bao phép lạ Chúa tỏ ra cho chúng ta, nhưng chúng ta có nhận ra không? Sự sống là điều quý giá nhất Chúa đã ban cho chúng ta. Không chỉ sự sống đời tạm này, mà cả sự sống vĩnh cửu! Để có được sự sống đời này cũng như sự sống đời sau, biết bao phép lạ đã xẩy ra vì chúng ta. Khi sự sống đời này bị đe dọa, khi chúng ta không sao khắc phục được, chúng ta mới thấy sự sống quý giá biết bao. Khi cứu chữa, níu kéo sự sống đời này, chúng ta mới ý thức được sự sống vĩnh cửu đời sau quý trọng chừng nào. Khi người bạn của chúng ta bị tổn thương đôi mắt, không còn nhận ra cha mẹ của mình, chúng ta mới thấy xót xa cho người mù, và chúng ta mới thấy cần tạ ơn Chúa biết bao khi chúng ta còn đôi sáng mắt. Chúng ta hãy xác tín rằng Thiên Chúa Hằng Sống luôn quan phòng yêu thương chúng ta và không bao giờ Ngài vắng mặt trong cuộc đời chúng ta? Sau khi chứng kiến Chúa Giê-su thực hiện phép lạ dẹp yên sóng gió, các môn đệ kinh ngạc và nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng phải tuân lệnh?” Chúa Giê-su thấu tỏ mọi suy nghĩ của các môn đệ, nên chắc chắn Ngài sẽ rất buồn khi các môn đệ không thực sự nhận ra mình. Có lẽ, thời điểm đó, các môn đệ coi Đức Giê-su cũng chỉ như các Ráp-bi Do- thái khác. Mặc dầu Chúa Giê-su đã thực hiện nhiều phép lạ, như phép lạ đầu tiên tại Ca-na, khi hóa 6 chum nước thành rượu ngon, rồi phép lạ hóa bánh ra nhiều… Nhưng các môn đệ đã không để tâm để ý, không chịu suy gẫm những dấu lạ Chúa làm, nên các ông vẫn chưa thực sự nhận ra Ngài là ai? Với chúng ta ngày nay cũng vậy, Đức Ki-tô là ai ? Biết bao lần chúng ta gặp gian nan thử thách, chúng ta có chạy đến với Chúa không, chúng ta có tin tưởng cậy trông nơi Ngài không? chúng ta có nhận ra Ngài đang đồng hành với ta ? Biết bao lần chúng ta đã thiếu tin tưởng nơi Chúa, thậm chí có lúc chúng ta còn tỏ ra thất vọng, chán trường. Những lúc con thuyền cuộc đời chúng ta chao đảo vì phong ba, bão táp bủa vây, chúng ta tưởng chừng như Chúa vắng mặt, tưởng chừng như Chúa đang ngủ. Nhưng thực sự Ngài không ngủ, Ngài vẫn là người lèo lái con thuyền đời ta, Ngài vẫn đang dẫn dắt cuộc hành trình đức tin của ta. Hãy phó thác cho Ngài. Linh mục Giu-se Ngô Xuân Hiến. “OMI” THỬ THÁCH TRONG CUỘC ĐỜI Trong đời ta gặp nhiều trường hợp giả vờ rất đáng yêu. Chẳng hạn bà mẹ trẻ giả vờ trốn đứa con nhỏ, để nó phải lo âu đi tìm. Và khi thấy nó đã lo âu đến độ tuyệt vọng, sắp khóc đến nơi, bấy giờ bà mẹ mới xuất hiện. Vừa thấy bà mẹ xuất hiện, đứa trẻ vui mừng khôn xiết. Và nó càng yêu mến, càng bám chặt lấy mẹ nó hơn nữa. Chúa Giêsu cũng có nhiều lần giả vờ như thế. Lần giả vờ được minh nhiên ghi lại trong Tin Mừng là khi Người cùng hai môn đệ đi trên đường Emmaus. Khi đã đến nơi, Người giả vờ muốn đi xa hơn, làm cho các môn đệ phải tha thiết nài nỉ Người mới chịu ở lại. Khi Người ở lại, các môn đệ vui mừng khôn xiết. Và niềm vui lên đến tuyệt đỉnh khi các môn đệ nhận ra Người lúc bẻ bánh. Hôm nay tuy Tin Mừng không minh nhiên ghi lại, nhưng ta có thể đoán biết Chúa Giêsu đang giả vờ. Vì sóng to gió lớn dập vùi làm cho thuyền chòng chành nghiêng ngả, nước tràn vào đến nỗi thuyền có nguy cơ bị chìm đắm, trong khi đó các Tông đồ xôn xao chạy ngược chạy xuôi, hò hét nhau tìm cách tát nước ra. Giữa khung cảnh như thế, làm sao có thể nằm ngủ ngon lành được. Chỉ có thể là giả vờ. Việc giả vờ của Chúa phát xuất do tình yêu. Vì yêu thương ta, Chúa muốn ta đáp lại tình yêu thương của Chúa. Đó là định luật thông thường trong tình yêu. Khi yêu ai cũng muốn được đáp trả. Chúa không đi ra ngoài định luật thông thường đó. Người tha thiết yêu ta. Người mong ta yêu mến gắn bó với Người, nên đôi khi Người giả vờ lãng quên để ta nhớ mà chạy đến với Người, gắn bó với Người hơn. Như bà mẹ muốn đứa con tỏ ra cần đến mẹ, tha thiết đi tìm mẹ, hốt hoảng khi không thấy mẹ, Chúa cũng mong ta cần đến Chúa, tha thiết đi tìm Chúa và hốt hoảng lo âu khi thấy vắng bóng Chúa. Vì yêu thương ta, Chúa muốn rèn luyện ta nên người. Để rèn luyện ta, Chúa gửi những thử thách tới. Cuộc đời ví như mặt biển cả mênh mông. Mỗi người là một con thuyền lênh đênh trên mặt nước. Sóng gió là những thử thách trong cuộc đời. Những thử thách Chúa gửi đến giúp ta trưởng thành ở ba phương diện. Những thử thách giúp ta biết mình hơn. Bình thường ta nghĩ mình chẳng kém thua ai. Nhưng khi gặp thử thách mới biết mình thật yếu đuối. Thánh Phêrô thấy Chúa đi trên mặt nước thì tưởng mình cũng đi được. Nhưng chỉ được mấy bước đã chìm xuống. Các tông đồ là những bạn chài đã quen với sóng nước. Thế mà vẫn kinh hoảng trước bão tố. Đã chứng kiến biết bao phép lạ Chúa làm, nhưng khi gặp gió bão vẫn hoảng kinh. Thử thách giúp ta biết mình. Biết mình để thêm khôn ngoan, thêm trông cậy và nhất là để biết rèn luyện bản thân cho tiến bộ hơn. Thử thách giúp ta biết yêu mến, cậy trông vào Chúa hơn. Có thử thách ta mới biết sức mình, biết có những việc ở ngoài tầm tay của mình, chẳng ai có thể giúp mình ngoài Chúa. Vì thế gặp nhiều thử thách giúp ta biết cậy trông phó thác vào Chúa hơn. Gặp thử thách ta mới biết chẳng ai yêu thương ta bằng Chúa. Chúa sẽ không để ta bị thử thách quá sức chịu đựng, nên ta sẽ biết yêu mến Chúa hơn. Thử thách giúp đức tin vững mạnh. Chẳng có thử thách nào kéo dài mãi mãi. Chúa chỉ cho thử thách một thời gian. Rồi Chúa lại can thiệp để sóng yên biển lặng. Khi sóng yên biển lặng rồi, các môn đệ càng vững tin nơi Chúa hơn. Để từ nay các ngài không còn cuống quít lo sợ mỗi khi gặp gian nan nữa. Đời sống mỗi người chúng ta cũng thế. Ai càng gặp nhiều thử thách thì càng trở nên từng trải, vững vàng. Đời sống không thể thiếu thử thách. Hãy biết rằng Chúa cho phép thử thách vì yêu thương ta, để rèn luyện ta nên người. Hơn nữa Chúa luôn ở bên ta. Vì thế ta hãy vững tin, hãy cậy trông phó thác và hãy biết tận dụng những khó khăn để đức tin thêm vững mạnh. Thử thách rồi sẽ qua đi. Nhưng cách ta phản ứng trước thử thách lại tồn tại và tạo thành giá trị đời ta. Ước gì mọi thử thách ta gặp trong đời đều biến thành cơ hội cho ta được thêm lòng, lòng cậy và lòng mến Chúa. GỢI Ý CHIA SẺ 1) Tại sao Chúa cho ta bị thử thách? Thử thách có cần thiết không? 2) Thử thách giúp ta trưởng thành thế nào? 3) Ta phải sống thế nào trong thử thách để vượt lên trên thử thách? ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt Nguồn: gplongxuyen.org Ngày 16 tháng 06 Năm 2021 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay Chúa Nhật I – Mùa Chay năm B Chúa Nhật VI – Thường Niên Chúa Nhật IV – Thường Niên Chúa Nhật III – Thường Niên Chúa Nhật II – Thường Niên