OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật XVII – Thường Niên Chúa Nhật Chúa Nhật XVII – Thường Niên Đức Giê-su cầm lấy bánh, rồi phân phát cho những người hiện diện, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Tin Mừng Ga 6,1-15 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Khi ấy, Đức Giê-su sang bên kia biển hồ Ga-li-lê, cũng gọi là biển hồ Ti-bê-ri-a. Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm. Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái. Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê : “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây ?” Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. Ông Phi-líp-phê đáp : “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.” Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người : “Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu !” Đức Giê-su nói : “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ : “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi.” Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói : “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian !” Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình. Suy niệm: Anh Em Hãy Cho Họ Ăn Hai mươi năm trước, báo chí thế giới đăng tải một bức hình chụp khá nổi tiếng, đã từng đoạt giải Pulitzer. Bức ảnh nói về thảm trạng nạn đói ở Somalia năm 1994. Trong bức ảnh, một chàng thanh niên gầy gò đang ôm xác đứa con trai duy nhất của mình đem đi chôn. Đứa bé gầy trơ xương vì nhiều tháng qua nó không có gì để ăn. Nó đã chết vì đói. Người thanh niên, bố của đứa bé, với khuôn mặt đau khổ hốc hác cũng đang đói. Phía sau là một con quạ đen đậu gần đó. Nó chờ khi người cha vùi xác đứa con trong cát, sẽ bới lên tìm cái gì để ăn vì nó cũng đói. Cả người và vật đều đói. Cái đói lộ rõ trên khuôn mặt trơ xương của ông bố. Cái đói hằn sâu trên thân thể còm cõi của đứa trẻ, và cái đói cũng lồ lộ nơi cặp mắt hau háu của con quạ. Cái đói luôn là một tai họa khủng khiếp đè nặng trên thân phận hiện sinh của con người. 1. Cái đói trong phận người Mọi người chúng ta ít nhiều đều kinh qua cái đói. Các cụ lớn tuổi đã từng có kinh nghiệm về cơn đói kinh hoàng năm Ất Dậu 1945. Những tháng ngày sau biến cố năm 1975, nhiều gia đình đã từng phải ăn độn hoặc đi vay mượn ít gạo để cầm cự sống qua ngày. Những trải nghiệm về cái đói luôn là một ám ảnh sợ hãi nơi cuộc sống chúng ta. Khi mang thân phận làm người, Đức Giêsu cũng từng nếm trải cơn đói. Sau 40 ngày chay tịnh trong hoang mạc, Chúa đói. Ma quỷ đến tấn công vào bao tử xẹp lép của Ngài. “Nếu ông là con Thiên Chúa, hãy truyền cho những hòn đá này biến thành bánh đi” (Mt 4,3). Vì thế, trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu chạnh lòng cảm thương thực sự khi đối diện trước một đám đông khổng lồ đang vật vã trong cơn đói. Phép lạ đã xảy ra, và 5000 người đã được ăn no nê. Phép lạ không nhằm phô diễn một kỳ tích để thỏa mãn những nhu cầu vật chất của con người. Nhưng trong cái nhìn thần học của thánh Gioan, phép lạ mang chở những dấu chỉ nhằm khải thị một thực tại sâu xa hơn. Thánh Gioan muốn chúng ta chiêm ngắm dung mạo của một Thiên Chúa làm người luôn diễn bày tình yêu mục tử của Ngài cho đoàn chiên. Phép lạ nhân bánh ra nhiều khởi dẫn chúng ta đi đến một chân trời rộng lớn hơn: Đó là chân trời ơn cứu độ được thể hiện qua cái chết của Đức Giêsu trên Thập giá. Mầu nhiệm Thập giá chính là cách diễn bày tình yêu của Thiên Chúa cách tròn đầy nhất. 2. Sự cộng tác của con người. Phép lạ Chúa Giêsu thực hiện trong tin mừng hôm nay cũng được phác vẽ trước qua phép lạ của tiên tri Elisêu mà chúng ta sẽ nghe trong bài đọc thứ nhất. Vị ngôn sứ nhận 20 chiếc bánh từ tay một người hảo tâm dâng tặng. Với 20 chiếc bánh, Êlisêu đã phân phát đủ cho cả trăm người. Quyền năng của Thiên Chúa được thể hiện qua vị tiên tri. Cũng vậy, sức mạnh và tình yêu của Thiên Chúa cũng được diễn bày nơi Đức Giêsu, vị “ngôn sứ đặc thù” của Chúa Cha. Cả hai phép lạ đều hàm ngậm những sứ điệp quan trọng mời gọi chúng ta suy gẫm và thực hành. Trước hết, đó là bài học về sự cộng tác của con người. Chúng ta có thể mạnh dạn nói rằng, Đức Giêsu đã không làm phép lạ nuôi sống 5000 người ăn no, nếu đã không có lòng quảng đại của một đứa bé. Em nhỏ đã trao cho Chúa 5 cái bánh và 2 con cá, là khẩu phần lương thực ít ỏi nó mang theo. Cũng thế, với 20 chiếc bánh do một người tốt bụng dâng tặng, Elisêu đã phân chia đủ cho cả trăm người. Thiên Chúa có thể thực hiện những điều kỳ diệu bắt đầu từ sự cộng tác nhỏ nhoi khiêm tốn của con người. Trong cuốn ‘Confessio’, Thánh Augustinô ghi lại lời cầu nguyện mà Ngài đã thưa với Chúa “Lạy Chúa, Chúa dựng nên con, không cần có con. Nhưng để cứu rỗi con, Chúa lại cần có con cộng tác”. Con người chúng ta vẫn được Thiên Chúa mời gọi cộng tác để hoàn thiện công trình sáng tạo và cả công trình cứu chuộc mà Ngài đã khởi sự. Trong một bài giảng, Cha Gioan Maria Vianney có kể một câu chuyện. Một buổi chiều nọ, Chúa Giêsu và Thánh Phêrô cùng rảo bước trên con đường làng. Hai Ngài gặp một người nông dân đang đánh chiếc xe bò cũ kĩ. Chiếc xe chở nặng và bị mắc lầy. Người nông dân này khá đạo đức. Ông ta bước xuống, sấp mình sát đất và xì sụp cầu nguyện xin Chúa đến giúp. Ông cứ sụp lạy và cầu khẩn mãi, nhưng chẳng ai đến giúp ông ta. Còn chính ông cũng chẳng buồn đụng tay vào để lôi chiếc xe lên. Chúa nói với Phêrô “Thôi hãy đi và mặc kệ hắn”. Đi đến cuối làng, hai Ngài cũng gặp một tình huống tương tự. Gã đánh xe bò là một thanh niên trông nét mặt khá bặm trợn. Khi chiếc xe bị lầy, anh ta bước xuống, mồ hôi nhễ nhãi, miệng thì văng tục nhưng cố gắng hết sức để đẩy chiếc xe lên. Chúa nói với Phêrô “Nào hãy đến phụ anh ta một tay”. Cuối cùng, chàng thanh niên đã kéo được chiếc xe ra khỏi vũng bùn. Về đến nhà, Phêrô hỏi Chúa tại sao Chúa lại hành xử như thế. Chúa trả lời: “Ta không giúp những ai lười biếng. Phải cố gắng, rồi ta sẽ giúp”. Phải tự giúp mình trước, rồi Chúa sẽ đến giúp đỡ chúng ta sau (Aide-toi, le ciel t’aidera). Chúa cũng đã nói với Phaolô: “Ơn Ta thì đủ cho ngươi”. Ơn Chúa luôn đủ và dư tràn trên mọi người, nhưng nếu chúng ta lười biếng, không mở lòng ra để cộng tác, Chúa cũng chịu thua. Mặc dầu sức lực con người yếu đuối, khả năng chúng ta giới hạn, nhưng Chúa vẫn luôn cần chúng ta cố gắng vươn lên để cộng tác với Ngài. Chỉ với 5 chiếc bánh và 2 con cá, một khẩu phần quá ít ỏi và chẳng đáng gì, nhưng Đức Giêsu đã làm phép lạ nhân bánh và cá lên gấp cả ngàn lần. Đó là bài học rất thực tế cho mỗi người chúng ta về nỗ lực cũng như sự cộng tác của con người. 3. Chúng con hãy cho họ ăn. Báo cáo của Liên Hiệp Quốc cho thấy, mỗi năm trên thế giới có khoảng 2 triệu trẻ em chết vì đói. Hàng chục triệu trẻ em sống vất vưởng đầu đường xó chợ, không được cắp sách đến trường. Chúng đói về thức ăn vật chất, nhưng cũng đói cả về tình thương. Nói theo thuật ngữ của Đức Thánh Cha Phanxicô, đây là những con người ở tận vùng ven, những con người đang bị xã hội gạt bỏ ra bên ngoài. Mẹ Têrêsa Calcutta cũng luôn nghe vang vọng bên tai lời thét gào não nùng của Chúa Giêsu trên Thánh Giá trước khi Ngài tắt thở: “Ta khát”. Đức Giêsu ngày nay vẫn còn đang đói, đang khát, giống như đám đông năm ngàn người sau những ngày lang thang đi theo Chúa. Chúa nói với các tông đồ: “Anh em hãy cho họ ăn”. Lời cầu ngỏ đó vẫn đang được lặp lại và gởi trao đến mỗi người. Một vị Thánh nọ sau một ngày đi bách bộ qua nhiều dãy phố, thấy quá nhiều người đói nghèo, quần áo tả tơi, ngồi ăn xin bên vệ đường. Buổi tối về nhà, Ngài cầu nguyện và hỏi Chúa “Tại sao trên thế giới này còn nhiều người đau khổ như thế? Chúa không làm gì hay sao?” Chúa trả lời “Có chứ, Ta đã làm. Điều Ta đã làm là dựng nên con. Ta dựng nên con với đôi bàn tay để biết trao ban, với một trái tim rung cảm để biết yêu thương và dâng tặng. Kết luận: Phép lạ nhân bánh ra nhiều mà Chúa đã thực hiện 2000 năm trước là dấu chỉ tiên báo phép lạ vĩ đại Chúa đang thực hiện ngay ngày hôm nay nơi bàn tiệc Thánh Thể mà chúng ta được mời tới tham dự. 5000 người ngày xưa Chúa cho ăn bánh no nê, nhưng họ vẫn còn đói, vẫn chưa no thỏa thực sự. Còn nơi bàn tiệc hôm nay, Chúa xác quyết rằng: “Tôi là Bánh Hằng sống, ai ăn bánh này sẽ không còn đói, ai uống chén này sẽ không còn khát”. Đó là bữa tiệc thịnh soạn nhất diễn bày tình yêu bất tận của Thiên Chúa. Một nhà tu đức đã diễn tả có vẻ hơi cường điệu nhưng rất chính xác: “Thiên Chúa đã thực hiện một giấc mơ rất điên rồ là phân thây xẻ thịt chính con một yêu quý của Ngài để thiết đãi chúng ta”. Đó quả là một sự điên rồ và táo bạo. Chúng ta chỉ có thể cảm nghiệm được sự điên rồ ấy khi đi vào quỹ đạo tình yêu sâu xa của Thiên Chúa. Muốn nếm cảm tình yêu này, chúng ta phải có cảm thức đức tin. Trước khi làm phép lạ, Chúa nói với các môn đệ “Anh em hãy bảo họ ngồi xuống”. Đám đông phải ngồi xuống để có thể lắng nghe và lãnh nhận. “Ngồi xuống” là một hình tượng diễn bày đức tin, tín thác vào tình yêu Thiên Chúa. Xin Chúa khơi dậy lòng tin yếu kém nơi chúng ta để chúng ta có thể lãnh nhận quà tặng tình yêu, và để chúng ta cũng biết chia sẻ tình yêu đó cho mọi người. Lm. GB. Văn Hào, SDB Nguồn:gplongxuyen.org Phép Lạ Hóa Bánh Ra Nhiều Sau khi chữa một người đau ốm ở hồ Bết-tha-da, Đức Giê-su sang bên kia biển hồ Ga-li-lê; ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê: “Chúng ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” (Ga 6,5). Đức Giê-su biết Người sẽ làm gì để lo cho đám đông dân chúng theo mình. Thực vậy, Đức Giê-su biết bánh là thứ lương thực thiết yếu mà ai cũng cần có để sống nên Người đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng. Các bài đọc Chúa Nhật hôm nay thuật lại hai phép lạ: “ngôn sứ Ê-li-sa làm bánh hóa ra nhiều” (2 V 4,42-44) và “Đức Giê-su làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cho khoảng chừng năm ngàn người đàn ông” (Ga 6,10). Cả hai phép lạ đều khởi đi từ: bánh lúa mạch (Ga 6,9; 2 V 4,42a), với số ít ỏi chẳng thấm vào đâu (Ga 6,9; 2 V 4,43), thế mà vẫn dư (Ga 6,13; 2 V 4,44). Từ những chiếc bánh lúa mạch, một ít ỏi chẳng thấm vào đâu cho hàng ngàn người, thế nhưng, Thiên Chúa đã làm cho hàng ngàn người được ăn no mà vẫn còn dư. 1. Ngôn sứ Ê-li-sa làm bánh hóa ra nhiều. Ngôn sứ Ê-li-sa nổi tiếng về những phép lạ, sách các Vua quyển thứ hai từ chương 2,1 – 13,21 thuật lại các phép lạ ngôn sứ Ê-li-sa đã làm. Sở dĩ, ngôn sứ Ê-li-sa làm được những phép lạ như vậy là vì trước khi bay về trời ngôn sứ Ê-li-a đã choàng tấm áo choàng của mình lên ngôn sứ Ê-li-sa (xc. 1 V 19,19). Được ngôn sứ Ê-li-a choàng áo của ông lên mình đồng nghĩa ông Ê-li-sa được thừa kế gia sản thiêng liêng, được thừa kế khả năng làm phép lạ như thầy Ê-li-a. Bài trích sách các Vua quyển thứ hai thuật lại phép lạ ngôn sứ Ê-li-sa đã làm: có một người từ Ba-an Sa-li-sa đến thăm và biếu ông “hai mươi chiếc bánh lúa mạch và cốm” (2 V 4,42), là những của đầu mùa. Từ hai mươi chiếc bánh lúa mạch và cốm, ngôn sứ Ê-li-sa đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cho một trăm người ăn. Người tiểu đồng đã hoài nghi và không tin là với một chút bánh như thế lại có thể đủ cho một trăm người ăn. Thấy người tiểu đồng nghi ngờ, ngôn sứ Ê-li-sa bảo: “Cứ phát cho người ta ăn !” (2 V 4,43), và người tiểu đồng đã làm theo lệnh của vị ngôn sứ. Kết quả, một trăm người đã ăn mà vẫn còn dư (xc. 2 V 4,44). Phép lạ hóa bánh ra nhiều ngôn sứ Ê-li-sa đã làm hôm nay gợi chúng ta nhớ phép lạ Thiên Chúa ban man-na cho dân khi dân Do-thái đang lang thang trong sa mạc không có nước uống, không có bánh ăn. Không phải ông Mô-sê đã ban bánh bởi trời cho dân nhưng chính Thiên Chúa đã ban bánh bởi trời, bánh đích thực nuôi dân chúng (xc. Ga 6,32). 2. Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều Trong Tin Mừng hôm nay, thánh Gio-an đã tường thuật về phép lạ hóa bánh ra nhiều. Phép lạ hóa bánh ra nhiều mà thánh Gio-an tường thuật lại hôm nay tương ứng với phép lạ hóa bánh ra nhiều lần thứ nhất được các Tin Mừng khác thuật lại (Mc 6,30-34). Sau khi sang bên kia biển hồ Ga-li-lê, Đức Giê-su lên núi và ngồi ở đó với các môn đệ. Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình (xc. Ga 6,3-5). Người chạnh lòng thương dân chúng nên hỏi ông Phi-líp-phê: “Chúng ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” (Ga 6,5). Thường thì Đức Giê-su làm phép lạ để đáp ứng một nhu cầu nào đó, chẳng hạn như khi thấy dân chúng theo mình nhiều ngày, biết họ đói nên Người làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. Tuy nhiên, phép lạ Đức Giê-su làm hôm nay không giống với hầu hết các phép lạ Người đã thực hiện; phép lạ hóa bánh ra nhiều cho năm ngàn người ăn hôm nay lại không đáp ứng một nhu cầu rõ ràng nào. Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều cho dân chúng ăn, nhưng Tin Mừng không hề nói là dân chúng đang đói. Vậy tại sao Đức Giê-su lại làm phép lạ? Thánh Gio-an ghi lại: “Người hỏi ông Phi-líp-phê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?” Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp phải làm gì rồi” (Ga 6,5-7). Người đã dùng 5 chiếc bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ của một em bé để cho hơn năm ngàn người được ăn no mà vẫn còn dư. Qua phép lạ hóa bánh ra nhiều, Chúa Giê-su dạy chúng ta bài học của tình liên đới yêu thương, hiến dâng, hy sinh và cho đi. Một người từ Ba-an Sa-li-sa, trong sách các Vua quyển thứ hai, đã dâng hiến những chiếc bánh là lao công của mình, lấy từ hoa quả đầu mùa, cho ngôn sứ Ê-li-sa và ngôn sứ đã dùng nó để khoản đãi hàng trăm người. Một em bé trong Tin Mừng đã dâng hiến năm cái bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ cho Chúa Giê-su, em bé chắc không ngờ rằng, việc dâng hiến những của cải quá nhỏ bé, nhưng là tất cả sự hy sinh của mình, lại có thể làm nên một phép lạ cả thể. Các bài đọc của Chúa Nhật hôm nay mời gọi mỗi người chúng ta hãy trao tặng những gì mà chúng ta đang có cho những người nghèo đói. Chúa không đợi chúng ta dư giả, giàu có mới dạy chúng ta cách chia sẻ, nhưng Người dạy chúng ta hãy hiến dâng ngay cả khi chúng ta nghèo nàn. Với một tâm hồn hiến dâng thực sự, cái nghèo của chúng ta sẽ được Chúa làm phép lạ để nên giàu có cho nhiều người. Những ngày qua, chúng ta đã được nghe nhiều về những câu chuyện, những con người giàu tình thương đã sẵn sàng chia sẻ những thứ mình có như: rau, mì gói, cá, thịt…. cho những anh chị em đang thiếu thốn vì dịch Covid-19, những người đang sống trong các khu cách ly hay những anh chị em công nhân nghèo. Tất cả chúng ta đều sinh ra với hai bàn tay trắng. Bước vào đời, chúng ta là những người nghèo, nghèo thực sự. Vì thế, chúng ta hãy nhớ kỹ bài học Chúa Giê-su dạy hôm nay để đừng sống ích kỷ, nhưng luôn biết hiến dâng, chia sẻ, đóng góp. Chúa không kêu gọi bạn và tôi làm phép lạ như Chúa nhưng mời gọi chúng ta hãy: yêu thương, cho đi, hiến dâng, hy sinh cho những người khó khăn hơn chúng ta. Phép lạ đương nhiên sẽ xảy ra khi chúng ta cộng tác với ơn Chúa với tất cả khả năng của mình. Thanh Tùng, OMI. Ngày 24 tháng 07 Năm 2021 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật IV – Phục Sinh Chúa Nhật III – Phục Sinh Chúa Nhật II – Phục Sinh Chúa Nhật Phục Sinh Thứ Bảy – Vọng Phục Sinh Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay