OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật XXXII – Thường Niên Chúa Nhật Chúa Nhật XXXII – Thường Niên Bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Tin Mừng Mc 12,38-44 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô. Khi ấy, trong lúc giảng dạy, Đức Giê-su nói với đám đông dân chúng rằng : “Anh em phải coi chừng những ông kinh sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng. Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích ngồi cỗ nhất trong đám tiệc. Họ nuốt hết tài sản của các bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn.” Đức Giê-su ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu Rô-ma. Đức Giê-su liền gọi các môn đệ lại và nói : “Thầy bảo thật anh em : bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều lấy tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó ; còn bà này đã túng thiếu, lại còn bỏ vào đó tất cả những gì bà có, tất cả những gì để nuôi thân.” Suy niệm: Đức Tin Và Tấm Lòng Của Bà Góa Tin Mừng hôm nay giới thiệu cho chúng ta, Chúa Giêsu cho như một người Thầy, dạy cho chúng ta biết về sự thờ ơ mà chúng ta phải sống. Thứ nhất, thờ ơ về danh dự và nhận ra điều chúng ta thường xuyên tìm kiếm: "Hãy coi chừng (...) lời chào ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc "(x. Mc 12, 38 -39). Về điểm này, Chúa Giêsu cảnh báo chúng ta về những gương xấu của các luật sĩ. Thứ hai, dửng dưng với của cải vật chất. Chúa Giêsu ca ngợi thái độ của bà góa nghèo và lên án thói đạo đức giả của một số người, (x. Mc 12, 44). Ai không có tinh thần từ bỏ của cải tạm thời, sống với đầy những của riêng tư người ấy không thể yêu mến được. Người có đức tin mà không nghĩ đến người khác: không động lòng trắc ẩn, không thương xót và để ý đến tha nhân, không thể sống trọn đòi hỏi của Tin Mừng là mến Chúa yêu người được. Đức tin kèm theo tấm lòng vàng của hai bà góa được Phụng vụ Lời Chúa hôm nay trình bày cho chúng ta là hai mẫu gương sống động. Hai bà được trình bày song song với nhau: một bà trong Sách Các Vua quyển thứ I (17, 10 - 16), và bà thứ hai trong Tin Mừng theo thánh Marcô (12, 41 - 44). Cả hai đều rất nghèo, và chính trong thân phận ấy hai bà chứng tỏ một niềm tin mạnh mẽ nơi Thiên Chúa. Tấm lòng vàng Người phụ nữ thành Sarephta xuất hiện trong trình thuật về tiên tri Êlia. Trong thời kỳ hạn hán, vị ngôn sứ này nhận được lệnh của Chúa đi tới miền Siđon, tức là ra ngoài Israel, nơi lãnh thổ dân ngoại. Tại đó Êlia gặp bà góa phụ là người Sarephta đi lượm củi, ông cất lời: “Xin đem cho tôi một ít nước trong bình để tôi uống… Xin cũng mang cho tôi một miếng bánh" (1V 17, 10-11), trong lúc bà đang ở trong tình trạng không còn gì ăn và con bà sẽ chết đói nay mai, nên trả lời: “Này tôi đi lượm vài que củi về nấu cho tôi và con trai tôi ăn rồi chết thôi" (1V 17,12), nhưng vì Êlia nài nỉ và hứa với bà rằng nếu bà nghe lời, bà sẽ không thiếu bột và dầu nữa, bà ấy đã nghe và được tưởng thưởng. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, người phụ nữ này, đã đi kín nước với tất cả tình yêu của trái tim. Khi bà trở về, Êlia nói với bà: “Cứ đi và làm như bà đã nói…với chút bột ấy trước hết hãy làm cho tôi một cái bánh nhỏ, đem lại đây cho tôi, sau đó hãy làm cho bà và cho con trai bà" (1V 17,13). Tấm lòng vàng và đức tin của bà góa lúc này bị thử thách, bà chỉ còn một nắm bột, cứ sự thường thật khó để có thể nuôi sống con bà, nay lại làm bánh cho cả vị tiên tri là này nữa. Thái độ của bà góa thành Sarephta làm chúng ta liên tưởng tới một góa phụ khác mà Chúa Giêsu nói tới trong Tin Mừng Marcô hôm nay. Khi ngồi đối diện với hòm tiền, Chúa Giêsu quan sát thấy bà góa nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu vào đền thờ, ngưỡng mộ bà, Chúa tuyên bố: "Với hai đồng tiền, bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống" (Mc 12, 44). Nghĩa cử dâng cúng của bà góa nghèo chứng tỏ nét đẹp của tấm lòng vàng tràn đầy hy vọng và tin tưởng vào Chúa nơi tâm hồn bà. Tin vào Thiên Chúa Nếu nói đến mẹ góa con côi, người Việt Nam ta thường nói đến người khổ cực thiếu thốn tứ bề, từ tình cảm đến vật chất, thì theo Kinh Thánh, thời trung cổ, hay quan niệm của người Do Thái, những cô nhi quả phụ tự nó đã là một thân phận thiếu thốn trầm trọng rồi. Họ không còn chồng, còn cha để mà cậy dựa, hai bà trong Phụng vụ Lời Chúa hôm nay là một bằng chứng. Cả hai cùng cực nghèo, nhưng không có ai nghèo túng đến độ không thể cho đi một cái gì. Câu hỏi được đặt ra: Điều gì đã thúc đẩy các bà làm điều đó? Thưa: Đức tin. Cả hai bà góa hôm nay đều chứng tỏ niềm tin của họ bằng cách thực hiện một cử chỉ bác ái thể hiện tấm lòng vàng: một bà thi hành cử chỉ ấy đối với vị ngôn sứ, và bà thứ hai thi hành việc làm phúc. Trong Kinh Thánh, các quả phụ và cô nhi là những người mà Thiên Chúa chăm sóc đặc biệt: họ không còn sự nương tựa trần thế, nhưng Thiên Chúa vẫn là vị Hôn Phu, là người Cha của họ. Hoàn cảnh túng thiếu khách quan, hay thân phận góa phụ, vẫn không đủ: Thiên Chúa luôn đòi hỏi sự tự nguyện gắn bó trong niềm tin, và được biểu lộ trong tình yêu đối với Chúa và tha nhân. Qua đó họ chứng tỏ sự hiệp nhất không thể tách rời giữa đức tin và đức ái, cũng như giữa lòng mến Chúa và yêu người như Tin Mừng đòi hỏi. Thánh Giáo Hoàng Lêô Cả đã khẳng định rằng: "Trên cán cân công lý của Chúa không phải trọng lượng của dâng cúng là đáng kể, nhưng là trọng lượng của con tim. Bà goá trong Tin Mừng đã đặt vào hòm tiền của đền thờ hai đồng xu nhỏ và vượt quá tiền dâng cúng của những người giàu. Không cử chỉ từ nhân nào thiếu ý nghĩa trước mặt Chúa, không có lòng từ bi nào mà không có hoa trái" (Bài giảng về chay tịnh dec.mems., 90,3). Sống tín thác vào Chúa Chúng ta có thể nghĩ tới một phụ nữ góa nghèo khác tên là Maria, dưới chân Thánh Giá Chúa đã dâng tất cả đời mình cho Chúa. Mẹ là mẫu gương tuyệt hảo của người tận hiến trọn vẹn qua sự tín thác nơi Thiên Chúa; với niềm tin ấy mẹ nói với Sứ Thần "Này tôi đây" và đón nhận thánh ý Chúa. Nhờ lời thưa xin vâng ấy, ý Chúa được thể hiện, mầu nhiệm sự sống được trao ban và dâng hiến được thực hiện nơi đồi Golgotha, thế gian có được Chúa Giêsu, Bánh Hằng Sống, Đấng Cứu Độ chúng ta. Tại Cana, Mẹ đã xin Chúa Giêsu cứu giúp anh em mình khi nói: "Họ không còn rượu nữa" (Ga 2,3), và nhận được lời Chúa Giêsu: "Này bà, giữa tôi và bà, nào có việc gì?" (Ga 2,4) Mẹ vẫn bảo gia nhân vâng lời Chúa Giêsu. Bà góa thành Sarephta đã làm những gì tiên tri Êlia nói với bà, mang cho ông ít bánh. Tương tự như thế, những người hầu bàn tại Cana vâng lời Chúa Giêsu. Sức mạnh tình yêu vô biên của Thiên Chúa, sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô được tái diễn nơi bàn tiệc thánh: Này là Mình Thầy hiến tế vì anh em. Lạy Mẹ Maria, xin giúp mỗi người chúng con tín thác vào Chúa như Mẹ. Amen. Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ Nguồn:gplongxuyen.org Lòng Thành Dâng Chúa Lời Chúa của Chúa nhật tuần trước mời gọi chúng ta yêu mến Thiên Chúa hết tâm hồn, hết trí khôn và yêu người thân cận như chính mình. Lời Chúa hôm nay tiếp tục mời gọi chúng ta dâng hiến cho Chúa tất cả những gì chúng ta có. Ai trong chúng ta cũng biết, cho đi thì có phúc hơn nhận; thế nhưng mấy ai có được lòng quảng đại và sẵn sàng dâng cho Chúa tất cả những gì mình có như hai bà góa trong các bài đọc hôm nay. Lời Chúa trong sách Công Vụ Tông Đồ ghi lại lời Chúa Giê-su dạy các Tông đồ: “cho thì có phúc hơn là nhận” (Cv 20,35), thế nhưng để trở thành người có phúc, người ta cần phải biết cho đi đúng cách thì mới hy vọng nhận được phúc lành từ những gì mình đã thành tâm dâng tiến, chia sẻ. Lòng quảng đại của bà góa thành Sarépta Bài trích sách 1 các Vua tường thuật lại câu chuyện ngôn sứ Ê-li-a đi vào thành Sarépta và ông gặp một bà góa đang lượm củi ở cổng thành. Ông xin bà nước và bà đã đi lấy nước cho ông. Ông tiếp tục xin bánh và bà trả lời vị ngôn sứ: “Có Đức Chúa, Thiên Chúa hằng sống của ông, tôi thề là tôi không có bánh. Tôi chỉ còn nắm bột trong hũ và chút dầu trong vò. Tôi đang đi lượm vài thanh củi, rồi về nhà nấu nướng cho tôi và con tôi. Chúng tôi sẽ ăn rồi chết” (1 V 17,12). Vị ngôn sứ nói: Vì Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này : “Hũ bột sẽ không vơi, vò dầu sẽ chẳng cạn cho đến ngày Đức Chúa đổ mưa xuống trên mặt đất” (1 V 17,14). Bà góa tin lời ngôn sứ Ê-li-a nói nên bà đi làm như vị ngôn sứ yêu cầu. Hành động của bà cho thấy, bà hoàn toàn tin tưởng vào lời của vị ngôn sứ. Mặc dù đang thiếu thốn nhưng bà vẫn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Câu chuyện này có một điểm đặc biệt là: bà góa thành Sarépta, người dân ngoại này, được đề cập đến trong bài diễn ngôn của Chúa Giêsu tại hội đường Nadarét trong Tin Mừng Luca: sứ vụ của Người không chỉ giới hạn ở Israel, như sứ mệnh của các tiên tri nhưng còn được mở ra với các dân ngoại nữa. Trong cuộc sống, khi gặp cảnh túng thiếu có khi nào chúng ta xác tín đó là do Chúa gửi đến và tin tưởng là Chúa sẽ phù trợ chúng ta thoát cảnh khốn khổ ấy không? Chúng ta có dám xác tin rằng Thiên Chúa, Cha của chúng ta, biết rõ những gì Ngài đang thực hiện cho chúng ta? Thực vậy, nếu chúng ta hoàn toàn tin tưởng vào Chúa thì “hũ bột đã không vơi, vò dầu đã chẳng cạn, đúng như lời Đức Chúa đã dùng ông Ê-li-a mà phán” (1 V 17,16). Dâng Chúa cả tấm lòng chứ không phải chỉ dâng tiền dư bạc thừa Sau khi khen ngợi một ông kinh sư (xc. Mc 12,28-34), Chúa Giê-su đã cảnh báo các môn đệ rằng hầu hết các kinh sư khác không giống như vị kinh sư được yêu mến. “Anh em phải đề phòng những ông kinh sự ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được chào hỏi ở những nơi công cộng” (Mc 12,38). Chúa Giê-su chỉ ra sáu điểm xấu mà các kinh sư thường mắc phải: Họ ưa thích “dạo quanh”, họ ưa được “chào hỏi”, họ thích “những chỗ hàng đầu”, họ ưa “tìm những chỗ danh dự”, họ “nuốt” tài sản của các bà góa, họ làm bộ “đọc kinh cầu nguyện lâu giờ”. Đối với các kinh sư, những lời tán dương của dân chúng là rất quan trọng vì nó thể hiện địa vị, đẳng cấp vượt trội của họ trên dân chúng. Ước muốn được tán dương không có gì trái với đạo đức, tuy nhiên, việc làm của họ thì đáng bị lên án vì nó không phù hợp với đạo đức. Họ bóc lột các bà góa, có lẽ bằng cách đánh đổi lời cầu nguyện. Trong xã hội Do-thái, các kinh sư không có mức lương cố định, vì vậy họ phải làm thêm “nghề tay trái” hoặc dựa vào các khoản bố thí và quà tặng. Chúa Giê-su lên án các kinh sư không phải vì đã chiếm đoạt tài sản của phụ nữ nhưng vì họ đã chiếm đoạt của các bà góa là đại diện cho một lớp người bị coi thường trong tôn giáo và xã hội thời bấy giờ. Tiếp đến, Chúa Giê-su đang ngồi, trong dinh tòa dành cho phụ nữ, đối diện với các thùng tiền. Có mười ba thùng đựng tiền hình chiếc kèn được đặt trong khu vực này để thu tiền bố thí của dân chúng dâng cúng cho việc tu sửa đền thờ Giê-ru-sa-lem. Tiếng đồng kẽm rơi xuống đáy thùng, tạo nên tiếng kêu leng keng làm vang cả một khoảng không gian, cho biết lòng hảo tâm của người đóng góp. Chúa Giê-su quan sát và thấy có một bà góa nghèo, từ ngữ “bà góa nghèo” ám chỉ sự đơn côi và nghèo túng, dâng cúng cho đền thờ hai đồng tiền xu nhỏ. Số tiền này bằng khoảng một phần tư đồng denarius (1 đồng denarius tương đương với 7,922 VNĐ), đây cũng là mức lương hằng ngày của người lao động phổ thông. Cảm kích trước tấm lòng của bà góa, Chúa Giê-su đã gọi các môn đệ lại và nói với các ông: bà góa kia đã dâng cúng nhiều hơn tất cả những người khác. Chúa Giê-su đánh giá của dâng cúng không theo số lượng tiền hay vật chất được dâng, mà theo tỷ lệ tài sản mỗi người dâng cúng so với tải sản họ đang sở hữu. Trong khi những người khác thì dâng cúng những thứ “dư thừa”; họ có thể trao tặng những thứ họ không còn cần đến còn bà góa lại dâng tất cả những gì bà đang có. Hai đồng kẽm là những gì bà đang có để sống mình. Điều này cho thấy, bà đã dâng cúng với cả lòng thành, với một đức tin mạnh mẽ bởi vì bà xác tín Thiên Chúa sẽ ban cho lương thực hằng ngày để nuôi sống bà. Chúng ta không biết, bằng cách nào, Chúa Giê-su biết bà góa này đã dâng hết những gì bà có. Rất có thể, Chúa Giê-su đã biết bà từ trước. Sự dâng hiến hoàn toàn và thanh tâm của bà góa cho thấy bà hòa toàn tin tưởng vào Thiên Chúa. Những người giàu có bỏ thật nhiều tiền, có lẽ, cốt chỉ để khoe khoang và tìm danh tiếng vả vang với số tiền mà họ dâng cúng; và số tiền ấy so với cơ nghiệp và gia tài của họ thì nó chẳng đáng là gì, họ chỉ bỏ ra một ít tiền nhưng lại thu về được danh tiếng và lời khen. Chính vì lý do này, Chúa Giê-su đã đề cao sự dâng cúng của bà góa là nhiều hơn mọi người. Vì đối với Thiên Chúa, điều quan trọng không phải số lượng dâng cúng là bao nhiều, nhiều hay ít, nhưng là tấm lòng thành khi dâng cúng, khi chia sẻ bác ái. Bài Tin Mừng hôm nay mở đầu bằng lời lên án các kinh sư và kết thúc với lời khen ngợi lòng đạo đức chân thành của người đơn sơ nghèo khó. Tiền bạc chỉ là phương tiện giúp chúng ta sinh sống, trao đổi, giao dịch trong đời sống hằng ngày. Cho nên, tự bản chất, tiền bạc không xấu nhưng nó sẽ trở nên xấu khi con người dùng nó vào việc tìm kiếm hư danh, làm bác ái để đánh bóng tên tuổi. Lời Chúa hôm nay nhắc nhớ chúng ta về lòng chân thành và sự tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Hũ bột sẽ không vơi, vò dầu sẽ chẳng cạn nếu chúng ta dám tin tưởng tuyệt đối vào Chúa như bà góa thành Sarépta. Chúng ta sẽ không đói vì đã dâng cho Chúa tất cả những gì mình có để nuôi sống bản thân, gia đình. Trong cơn đại dịch Covid-19, có nhiều người Ki-tô hữu dám cho đi tất cả, chia sẻ hết những gì mình có cho các khu cách ly, cho những người bị nhiễm Covid-19 nhưng cũng có những người chỉ biết lo mua đồ dự trữ cho mình, cho gia đình mình mà không hề sẻ chia cho người khác, cho những người công nhân nghèo ở cạnh nhà họ đang phải đói, thiếu ăn từng ngày. Thanh Tùng, OMI. Ngày 05 tháng 11 Năm 2021 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật IV – Phục Sinh Chúa Nhật III – Phục Sinh Chúa Nhật II – Phục Sinh Chúa Nhật Phục Sinh Thứ Bảy – Vọng Phục Sinh Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay