OMI VIỆT NAM::Chúa Nhật V – Mùa Chay Chúa Nhật Chúa Nhật V – Mùa Chay Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. Tin Mừng Ga 12,20-33 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Khi ấy, trong số những người lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp. Họ đến gặp ông Phi-líp-phê, người Bết-xai-đa, miền Ga-li-lê, và xin rằng: “Thưa ông, chúng tôi muốn được gặp ông Giê-su.” Ông Phi-líp-phê đi nói với ông An-rê. Ông An-rê cùng với ông Phi-líp-phê đến thưa với Đức Giê-su. Đức Giê-su trả lời: “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh ! Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha Thầy sẽ quý trọng người ấy. “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến ! Thầy biết nói gì đây? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha.” Bấy giờ có tiếng từ trời vọng xuống: “Ta đã tôn vinh Danh Ta, Ta sẽ còn tôn vinh nữa!” Dân chúng đứng ở đó nghe vậy liền nói: “Đó là tiếng sấm!” Người khác lại bảo: “Tiếng một thiên thần nói với ông ta đấy!” Đức Giê-su đáp: “Tiếng ấy đã vọng xuống không phải vì tôi, mà vì các người. Giờ đây đang diễn ra cuộc phán xét thế gian này. Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài! Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.” Đức Giê-su nói thế để ám chỉ Người sẽ phải chết cách nào. Suy niệm: Những ngày cuối cùng của Mùa Chay, mùa áo tím… Nhiều người vẫn sợ màu tím. Màu tím buồn, màu tím tang tóc, màu tím khổ đau. Nhiều khi ta nao núng, chùn chân vì cuộc đời bôn ba, nhiều đau khổ. Buồn phiền, chán nản vì thất bại ê chề, cơ khổ cùng cực vì chén cơm manh áo. Có khi lại hụt hẫng, trống vắng dù đã giầu sang thành đạt. Đêm tối niềm tin, mịt mù trăn trở cứ pha tím cuộc đời. Nhiều khi ta muốn lẩn tránh con đường nhuốm màu sắc tím. Nhưng sắc tím Mùa Chay dẫn ta vượt lên những ý nghĩa của màu tím, đưa ta đến núi Sọ, nói với ta về một tình yêu dám chết. Đức Giê-su đã can đảm bước đi với tình yêu ấy. Người cũng xao xuyến sợ hãi như bạn và tôi (trong các bài đọc của Chúa nhật hôm nay nói rất rõ). Nhưng Đức Giê-su đã vượt qua màu tím não nề ấy bằng một tình yêu lớn lao nhất. Bài đọc 1: Đức Chúa tiên báo sẽ đến ngày Ngài lập giao ước với nhà Ít-ra-en và nhà Giu-đa. Đức Chúa cũng nhắc lại việc Ngài đã lập giao ước với cha ông họ. Ngày ấy, Ta đã cầm tay dẫn họ ra khỏi Ai- cập. Một hình ảnh diễn tả tình yêu thương của người cha ân cần “dắt tay” lo cho con cái mình. Không một người cha nào khi thấy con mình đau khổ lại không chạnh lòng thương. Thiên Chúa cũng vậy, khi Ít-ra-en phải lưu đầy cơ cực bên Ai-cập, Ngài rất thương họ, và Ngài đã giải thoát họ. Nhưng chính họ sau đó đã hủy bỏ giao ước với Đức Chúa, mặc dù Ngài là Chúa tể của họ. Họ đã quên đi sự giúp đỡ che chở của Ngài dành cho họ. Mặc dù vậy, Thiên Chúa vẫn không bỏ mặc họ. Ngài lại thiết lập với nhà Ít-ra-en một giao ước mới. Giao ước này không chỉ nói lên tình yêu thương của Thiên Chúa dành cho họ qua việc Ngài cứu giúp họ, mà Đức Chúa còn khắc ghi vào lòng dạ họ, vào tâm khảm họ lề luật của Chúa, để hết thảy chúng, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều nhận biết Ngài là Đức Chúa của họ. Đặc biệt, điều hạnh phúc nhất đối với dân của Đức Chúa là, Ngài sẽ tha thứ tội ác cho họ, và không còn nhớ đến những lỗi lầm của họ nữa. Đó là sấm ngôn của Đức Chúa. Đức Chúa đã mở ra con đường giải thoát. Con đường của tình yêu, con đường của ơn bình an và hạnh phúc, khi Ngài khắc ghi lề luật của Ngài vào tâm khảm con người, để dẫn họ bước đi. Nhưng dân của Thiên Chúa có biết lắng nghe và đi theo con đường Chúa chỉ dẫn hay không? Bài đọc 2: trích thư Híp-ri, nói lên một gương mẫu tuyệt vời về lòng cậy trông phó thác và lòng trung thành đối với Thiên Chúa nơi Đức Giê-su. Chính Đức Giê-su khi còn mang kiếp phàm nhân, Ngài đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Đấng có quyền năng cứu mình khỏi chết, và Người đã được nhậm lời, vì có lòng tôn kính. Khi mặc lấy thân phận con người, Đức Giê-su luôn kết hợp mật thiết với Thiên Chúa Cha, Ngài luôn tôn kính và tha thiết khẩn cầu cùng Thiên Chúa. Qua đó, Ngài cho thấy ân huệ của Thiên Chúa quý trọng biết chừng nào, chỉ có ân sủng của Thiên Chúa mới có thể giúp ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, vượt qua những yếu đuối của kiếp người. Chính vì thế việc cộng tác với ơn Chúa là điều rất cần thiết, để ơn Chúa sinh hoa kết trái trong đời sống của chúng ta. Đức Giê-su đã phải trải qua rất nhiều đau khổ để kết hợp nên một với Chúa Cha. Bỏ đi ý riêng hẹp hòi, ích kỷ của mình. Bỏ đi sự sợ hãi do yếu đuối của thân phận con người là điều vô cùng khó khăn. Nó như chết đi cho ý riêng, để sống theo thánh ý Chúa. Đức Giê-su khi mặc lấy thân phận con người, Ngài đã phải lỗ lực rất nhiều để Thánh Ý Cha được thể hiện. “Dầu là Con Thiên Chúa, người đã phải trải qua rất nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục”. Sự vâng phục trọn vẹn của Đức Giê-su đã làm cho Ngài trở thành nguồn ơn cứu độ cho tất cả những ai tùng phục Người. Bài Tin Mừng: Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết, vào dịp lễ Vượt Qua năm ấy, trong số những người lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp, họ muốn gặp Đức Giê-su. “Chúng tôi muốn gặp Đức Giê-su”. Câu nói của những người Hy-lạp xưa, nay cũng được lặp lại nơi rất nhiều người, nhưng bằng những cách khác và với những lời lẽ khác. Đức Giê-su mà họ muốn gặp chính là một lẽ sống, một nguồn bình an, một lý tưởng sống. Ngày nay rất nhiều người không biết Đức Giê-su là ai, nhưng trong tận đáy lòng, họ đang khao khát những giá trị mà chỉ Đức Giê-su mới có thể mang lại. Mỗi người chúng ta hãy là một Philiphê hay một Anrê để giới thiệu Đức Giê-su cho họ, để dẫn họ đến với Đức Giê-su. Và tuyệt vời biết bao, nếu mỗi người chúng ta là hiện thân của lẽ sống, của bình an, và của lý tưởng Giê-su. Làm sao để lời thánh Phao-lô trở nên hiện thực nơi mỗi người chúng ta: “Tôi sống nhưng không phải tôi sống, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi”. Là Ki-tô hữu, nghĩa là người mang Chúa Ki-tô trong mình. Lời Ngài đã được khắc ghi trong tâm khảm mỗi người chúng ta, chúng ta hãy sống sao để cho người khác nhận ra gương mặt của Đức Ki-tô trong cuộc đời chúng ta. Trong mọi lời nói, việc làm của chúng ta phải mang tâm tình của Chúa Ki-tô. Hình ảnh mà hôm nay Đức Giê-su dùng làm dụ ngôn để dậy chúng ta: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi thì nó vẫn trơ chọi một mình, còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác”. Hạt giống là những Ki-tô hữu được gieo vào giữa thế giới hôm nay, nếu họ không biết hy sinh phục vụ thì làm sao sinh được hoa trái là các Ki-tô hữu mới, làm sao có thể mang lại mùa gặt bội thu cho Chúa. Muốn hy sinh phục vụ theo tinh thần của Đức Giê-su, chúng ta phải xác tín vào Lời của Ngài. Chúa phán: “Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời” (x. Ga 12,25). Chúng ta cần phân biệt rõ: sự sống thể xác và sự sống đời đời. Nếu vì sự sống thể xác mà phải đánh mất sự sống đời đời thì không thể đánh đổi. Đây chính là lẽ sống, là giá trị trường tồn, là lý thưởng của người tín hữu. Khi loan báo về cuộc khổ nạn của mình, Đức Giê-su mời gọi chúng ta bước theo Ngài với một lòng can cảm, tin tưởng: “Ai yêu quý mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời” (Ga 12,25). Những người muốn đi theo Chúa Giê-su phải hiểu điều đó, Chúa Giê-su sẽ gặp những người Hy-lạp cũng như tất cả mọi người chúng ta, không phải ở một nơi chốn mà là một lẽ sống, một lý tưởng mang tên Giê-su. “Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy, và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó”. Muốn gặp Đức Giê-su, hãy cùng chung bước đường với Ngài. Đức Giê-su cũng tiên báo con đường Ngài sẽ dấn thân là con đường Thập giá, để những ai muốn đi theo Ngài cần xác định và không phải ngỡ ngàng. Đồng thời cũng hiểu giá trị của đường Thập giá: “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến ! Thầy biết nói gì đây ? lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà con đã đến” (x. Ga 12,27). Là người, ai mà không sợ đau khổ, Chúa Giê-su cũng bồi hồi xao xuyến và vô cùng lo âu khi giờ của Ngài đã đến. Nhưng để Thánh ý Cha được thể hiện, để tình yêu của Ngài được trọn vẹn. Đức Giê-su, người Con Chí Ái đã tôn vinh Danh Cha “Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha” (x. Ga 12,28). Đức Giê-su đã trở thành gương mẫu tuyệt vời về lòng trung thành tuân giữ giao ước và sự vâng phục trọn vẹn theo thánh ý Cha. Ngài đã trở thành nguồn ơn cứu độ đời đời cho tất cả những ai tùng phục Ngài. Ngài đang mời gọi chúng ta hãy bước đi theo Ngài, hãy can đảm đi con đường thập giá đời mình, hãy bỏ lại những ý riêng ích kỷ của cái tôi, để sống theo ơn Thánh Thần soi sáng. Hãy biến những ngày cuối cùng của Mùa Chay trở thành những ngày hồng phúc thật sự, thành niềm vui trọn vẹn cho tâm hồn. Lm Giuse Ngô Xuân Hiến, OMI. Thuốc Bất Tử Thời Chiến quốc, có một người đem dâng cho vua nước Sở một vị thuốc bất tử. Người ấy bưng vị thuốc vào, đi ngang qua một viên quan canh cửa. Viên quan này hỏi: - Vị thuốc này có ăn được không? Người kia đáp: - Ăn được. Tức thì, viên quan giật lấy vị thuốc mà ăn. Chuyện đến tai vua. Vua truyền bắt viên quan đem giết. Viên quan kêu: - Thần đã hỏi người đem dâng thuốc là có ăn được không. Người ấy bảo: “ăn được”, nên thần mới dám ăn. Như thế là thần vô tội mà lỗi là ở người dâng thuốc. Hơn nữa, người đem dâng thuốc nói là thuốc “bất tử”, nghĩa là thuốc ăn vào thì không chết nữa. Thế mà thần mới vừa ăn xong, lại sắp phải chết; vậy là thuốc “tử” chứ đâu phải thuốc “bất tử”? Nhà vua giết thần, thực là oan uổng cho một người vô tội; điều đó có nghĩa là thiên hạ dối lừa nhà vua mà nhà vua vẫn tin. Nghe nói có lý, nhà vua bèn tha chết cho viên quan. Một khát vọng Chẳng ai muốn chết, và ai cũng muốn sống lâu, sống trường thọ; nhưng oái ăm thay! chết lại là số kiếp của con người, ai cũng phải một lần đi qua kết cuộc ấy. Sống được trên trăm tuổi đã là tuổi hiếm thấy trên thế gian; vì thế người ta mới ghi vào sổ kỷ lục những ai sống trên trăm tuổi: cụ già sống được 110 tuổi một tháng, đạt kỷ lục trường thọ hơn cụ già sống 110 tuổi 20 ngày! Càng về cuối đời, người ta không tính sống được bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng nhưng tính hơn nhau từng ngày. Sống lâu trường thọ đến thế là một điều khâm phục, một niềm tự hào. Thọ là một trong ba nguyện ước con người thường cầu chúc cho nhau: Phúc- Lộc- Thọ. Những mỹ phẩm mà người ta rao bán: làm trẻ mãi không già, thực ra chỉ có thể che lấp đi được những nếp nhăn nheo cằn cỗi trên thân xác, nhưng không thể níu kéo hay xoá đi tuổi già của thời gian. Và giả như ai đó phát minh ra được một thứ thuốc kéo dài tuổi thọ đến 100 hay 200 năm, chắc chắn người ấy sẽ trở thành nhà tỷ tỷ phú, và nếu chế được một thứ thuốc trường sinh bất tử thì chắc người ấy sẽ là người giàu nhất thế giới. Thế mới biết: làm sao cho được “trẻ mãi không già”, được “sống lâu, bất tử” là khát vọng, nhưng đồng thời cũng là tuyệt vọng của con người. Muốn sống, phải chết Người đời bảo: chết là hết; thế mà có một người dám quả quyết: muốn sống, phải chết đi để được sống mà không phải sống trường thọ 2 hay 3 trăm năm mà sống bất tử, sống đời đời: “Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không thối đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình, nhưng nếu nó thối đi, thì nó sinh nhiều bông hạt. Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời”. Người ấy là Chúa Giêsu. Nhưng chết bằng cách nào? Là tự tử? Là hủy hại thân thể? Không. Chết là “thối đi”, là “ghét sự sống ở đời này”; đó là cái chết cho những tiêu cực nơi tâm hồn. Như thế, chết là hãm mình trước những cám dỗ của dục vọng, của ý riêng, là vượt thắng 7 mối tội đầu, là hy sinh vì 10 điều răn Chúa dạy, là từ bỏ những gì không thuộc ý muốn của Thiên Chúa; vì “Tính xác thịt thì ước muốn những điều trái nghịch với Thần Khí; còn Thần Khí lại ước muốn những điều trái nghịch với xác thịt… Những việc do tính xác thịt gây ra thì ai cũng rõ; đó là dâm bôn, ô uế, phóng đảng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén, và những việc khác giống như vậy… Còn hoa quả của Thần Khí là: bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hoà, tiết độ” (Gl 5,17.19-20.22-23). Chết là canh tân đổi mới, là cải thiện tâm hồn, là thay đổi não trạng, thay đổi cách suy nghĩ sao cho hợp với thánh ý của Thiên Chúa: “Anh em đừng có rập theo đời này, nhưng hãy cải biến con người anh em bằng các đổi mới tâm hồn, hầu có thể nhận ra đâu là ý Thiên Chúa: cái gì tốt, cái gì đẹp lòng Chúa, cái gì hoàn hảo” (Rm 12,2). Chết là chấp nhận hy sinh, chịu “thối đi” nơi con người thể xác để cho hạt giống đức tin và Tin Mừng có điều kiện nẩy sinh và mang lại nhiều hoa trái cho người và cho đời. Người không chịu “thối đi”, không dám “ghét sự sống của mình ờ đời này”, là người gạt bỏ sự siêu nhiên ra khỏi cuộc đời của người Kitô hữu, không còn tìm thánh ý Chúa, không còn hành động cho sáng danh Chúa; là cho rằng hy sinh, khiêm nhường, nhịn nhục là dại dột, chỉ vâng phục khi nào mình thấy hợp lý, có lợi cho bản thân. Người không chịu “thối đi”, không dám “ghét sự sống của mình ở đời này” là người chỉ xem hạnh phúc trần thế là cứu cánh của cuộc sống; là người vẫn dự lễ, đọc kinh tối sáng, vẫn làm những công việc bác ái, nhưng cuộc sống của họ lại xa lạ với Tin Mừng. Trọng tâm của cuộc đời của họ là quyền hành, lạc thú, tiền của. Bạn hữu của họ là những người giàu sang quyền thế, ngay cả những kẻ bóc lột, tham nhũng… Họ không nghĩ đến đời sau, bình thản như thể họ sẽ sống muôn đời trên cõi đời này và thiên đàng đối với họ là trần gian. Đó là những hạt giống không chịu “thối đi”, không chịu mục nát, những hạt giống “sống trơ trọi một mình”, nên không “sinh nhiều bông trái” cho đời, cho người, không manh ích lợi gì cho ai và như thế, cuộc sống của họ “sẽ mất”. Thuốc bất tử Phương thuốc bất tử mà Chúa Giêsu muốn mang đến cho con người là: sám hối và tin vào Tin Mừng (Mc 1,15). Trước tiên, phải sám hối, chịu “thối đi”, chịu “mất mạng sống mình” mới chỉ là những thứ chúng ta phải kiêng khem, phải hy sinh, phải hãm mình như người mắc bệnh tiểu đường phải kiêng ăn ngọt, người cao máu phải kiêng ăn mặn. Kế tiếp, là tin vào Tin Mừng như lời Chúa đã phán: “Ai nghe lời Ta và tin Đấng đã sai Ta, thì được từ cõi chết mà qua cõi sống” (Ga 5,24); hay “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì có sự sống đời đời” (Ga 6,55). Tóm lại, bài thuốc bất tử mà Chúa muốn ban cho chúng ta là Thập gía. Chúa Giêsu đã chấp nhận chết đi để trở thành nguồn ơn cứu độ cho nhân loại được nhìn lên Ngài và được sống. Hạt lúa phải chịu nghiền nát để trở thành cơm bánh nuôi sống con người, thì Chúa Giêsu cũng vậy, Ngài chấp nhận bị nghiền nát trong cuộc tư nạn đau thương để trở thành bánh thánh dâng lên Chúa Cha trên bàn thờ, đồng thời trở nên lương thực nuôi sống chúng ta. Thập giá đã trở thành ngai Chúa ngự để phán xét và ban sự sống. Ngài chết để đi vào vinh quang của Chúa Cha và trở thành Đấng ban sự sống đời đời cho chúng ta. Cách thức để đi đến chiến thắng vinh quang lại là cách thức đau thương nhất, khốn cực nhất của trần gian. Đáp lời kêu gọi của Thầy Chí Thánh: “Hãy đến mà xem”, “Hãy theo Ta”, chúng ta đã “đến mà xem”, đã “theo Thầy”, nhưng còn một điều kiện nữa để được sống bất tử là “vác thánh giá mình mà theo Thầy”, không biết chúng ta đã thực hiện điều kiện ấy chưa! đã chịu “thối đi”, đã “ghét mạng sống mình” được bao nhiêu! Lm. Trịnh Ngọc Danh Nguồn: gplongxuyen.org Ngày 18 tháng 03 Năm 2021 Gửi bài viết cho người thân / bạn Tên người gửi Email người gửi Tên người nhận Email người nhận Tiêu đề Email Gửi Bài liên quan Chúa Nhật IV – Phục Sinh Chúa Nhật III – Phục Sinh Chúa Nhật II – Phục Sinh Chúa Nhật Phục Sinh Thứ Bảy – Vọng Phục Sinh Chúa Nhật Lễ Lá Chúa Nhật V– Mùa Chay Chúa Nhật IV– Mùa Chay Chúa Nhật III – Mùa Chay Chúa Nhật II – Mùa Chay